Một Ngày Mưa

Chương 8: 06:00 -AM (1) – Em đứng yên ở đó, để tôi đến chỗ em.

Sáu giờ sáng, chiếc đồng hồ hình bầu dục treo trên tường tại quầy lễ tân đột nhiên bắt đầu phát nhạc, âm thanh giống như một nhạc cụ gõ kim loại, được gọi là Glockenspiel.

Hứa Mộc Tử tương đối nhạy cảm với âm nhạc, cô nghiêng đầu lắng nghe một lúc, rồi mới hỏi Hạ Hạ: “Trước đó, đến giờ tròn, hình như không nghe thấy đồng hồ báo giờ thế này?”

“Sếp của chúng tôi nói, sau khi tắt đèn nó sẽ không kêu, có lẽ là do hệ thống cảm biến ánh sáng.”

Trong ấn tượng, những chiếc đồng hồ cổ điển kiểu này luôn mang cảm giác về niên đại, Hứa Mộc Tử có chút bất ngờ, nói: “Thông minh ghê!”

Thấy Hứa Mộc Tử thực sự không định mượn áo Đặng Quân, Hạ Hạ bèn gãi gãi sườn mặt, bảo cô đợi một lúc, sau đó ngồi thụp xuống bên trong quầy lễ tân, lục tìm một hồi. Đến khi đứng dậy, Hạ Hạ đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm dày hơn.

“Cô Hứa, cô mặc cái này ra ngoài đi ạ.”

Hứa Mộc Tử cầm chiếc áo choàng tắm, sờ sờ, cảm thấy nó rất chất lượng: “Đây là của cô sao?”

Hạ Hạ mỉm cười trông rất thân thiện, giống cô em gái nhà bên: “Không phải, đây là áo choàng tắm loại dày dùng cho mùa Thu Đông của bọn tôi, sau khi trời chuyển ấm, cả nhà trọ đã đồng loạt đổi thành loại mỏng hơn. Mấy chiếc cất ở quầy lễ tân vốn dĩ là để đề phòng, tôi nghĩ, nếu cô mặc cái này ra ngoài sẽ giữ ấm được nhiều hơn một chút.”

Tất cả các lựa chọn vật phẩm trong nhà trọ đều vô cùng chu đáo, Hứa Mộc Tử chân thành khen ngợi: “Khách sạn hạng sang cũng không thoải mái bằng ở đây.”

Nhắc đến điều này, dường như Hạ Hạ rất tự hào, nói rằng những việc như lựa chọn vật phẩm trong nhà trọ đều do chủ trọ làm, cũng nói chủ nhà trọ vô cùng tâm huyết với khách hàng.

“Nếu mấy ngày nay không mưa thì tốt, đổi thành trời trong xanh, thì sáng sớm cô đến đây chắc chắn có thể ngắm sao, đẹp lắm. Tuần trước, còn có những người yêu thích ngắm sao mang theo cả thiết bị chuyên nghiệp đến đây để chụp nữa.”

Hứa Mộc Tử ôm chiếc áo choàng tắm dày, rồi lấy một chiếc ô trong suốt trong thùng đựng ô cạnh quầy lễ tân: “Không ngắm được sao cũng không sao, tôi đến vườn quả mọng ngắm trước.”

“Bây giờ á? Trời vẫn đang mưa to…”

“Thời gian của tôi có hạn, giờ này ngày mai phải về rồi.”

Hạ Hạ có chút do dự, dừng lại vài giây rồi mới lên tiếng: “Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thỏ rừng trong vườn quả mọng, chúc cô may mắn nhé.”

Hứa Mộc Tử mặc áo choàng tắm, mở ô ra: “Cảm ơn.”

Cứ thế cho đến khi Hứa Mộc Tử ra khỏi nhà trọ, thì Hạ Hạ vẫn đang đứng ở cửa vẫy vẫy tay nhắc nhở cô: “Cô Hứa, bữa sáng bắt đầu vào lúc bảy rưỡi ạ!”

Hứa Mộc Tử cũng vẫy tay lại, kéo dài giọng, đáp: “Tôi biết rồi…”

Khi còn đi học, Hứa Mộc Tử rất muốn trở thành một cô gái vừa dễ thương vừa giản dị như Hạ Hạ. Bọn họ thoải mái tươi cười cùng đám đông, như ánh mặt trời nhỏ, toàn thân tràn đầy sức sống và năng lượng tích cực.

Vậy thì làm gì có ai không yêu mến cơ chứ?

Trước đây, Hứa Mộc Tử từng thích một chàng trai, là bạn học cùng lớp IELTS. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ lại học chung tại một trường âm nhạc ở nước ngoài, một người học chuyên ngành piano, một người học ngành sản xuất âm nhạc, là bạn cùng trường. Vì vậy cô biết, sau đó cậu bạn kia có bạn gái, là kiểu lúc nào cũng thích híp mắt tươi cười như Hạ Hạ.

Thời điểm thực sự nhận ra mình và cậu bạn đó không hợp, là vào mùa Đông năm nhất đại học. Cũng chính là ngày giao đồ gốm đến nhà Đặng Quân.

Hứa Mộc Tử đứng ngoài cửa nhà anh, còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Đặng Quân, thì trong vài phút ngắn ngủi đó, cô đã nhận được liên tiếp hơn hai mươi tin nhắn nhóm. Điện thoại không ngừng vang lên thông báo, đến cả Đặng Quân cũng phải liếc nhìn đến túi áo khoác của cô.

Hứa Mộc Tử cũng rất bối rối, cô lấy điện thoại ra trước mặt Đặng Quân, đó là nhóm lớp IELTS.

Các bạn học trong lớp IELTS thường xuyên tổ chức tụ tập, sau này lên đại học mỗi người mỗi nơi rất khó tập hợp đông đủ. Có lẽ bởi vậy nên muốn gặp nhau một buổi trước khi khai giảng, vậy nên có người đang hô hào kêu gọi trong nhóm.

Hứa Mộc Tử chưa từng tham gia những buổi tụ tập như vậy, trước đây, học ở lớp IELTS, mỗi lần tan học, các bạn rủ nhau đi chơi, hoặc cùng về nhà. Còn cô lại tranh thủ từng giây ngồi lên taxi vội vàng về nhà để luyện đàn, và không thân thiết với bất cứ ai.

Lần này lại có chút bất ngờ, ai đó đã gắn thẻ cô trong nhóm, hỏi cô có muốn đến buổi tụ tập hay không? Nhìn kỹ lại ảnh đại diện, phát hiện đó là cậu bạn mà cô thích.

Có lẽ mọi người trong nhóm cảm thấy kỳ lạ, nên cũng bắt đầu hô hào, hỏi hai người họ là sao đây! Hứa Mộc Tử cầm điện thoại không biết phải làm thế nào, đến khi ngước lên, đối diện với ánh mắt của Đặng Quân, cô lại nhất thời đỏ mặt.

Cô hốt hốt hoảng hoảng nói tạm biệt Đặng Quân, sau đó ngồi trên taxi nhìn chằm chằm vào điện thoại để suy nghĩ câu từ. Rồi mới giả vờ như vừa đọc được tin nhắn, cuối cùng là trả lời lại một cách mơ hồ vào trong nhóm.

Hứa Mộc Tử đã vô tình học được cách giao tiếp xã hội của mẹ mình trong một số tình huống nhất định. Cô dè dặt nói rằng mình sợ không có đủ thời gian để tập piano, phải chờ xem tình hình thế nào rồi mới đưa ra quyết định.

Sau câu trả lời này, bạn nam kia đã trả lời lại một biểu tượng cảm xúc “Ok”.

Kể từ đó về sau, chẳng còn ai hỏi Hứa Mộc Tử về những thứ liên quan đến ăn uống vui chơi nữa. Vài giờ sau, Hứa Mộc Tử ra khỏi nhà của giáo viên piano, cô lật xem tin nhắn trong nhóm, thấy họ đã đặt xong nhà hàng và quán hát, trong bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Nhìn lại câu trả lời ngớ ngẩn của mình, cô hận không thể kiếm một cái hố để chui xuống, ngu ngốc, ngu ngốc, Hứa Mộc Tử, mày đúng là đồ ngốc! Muốn đi thì nói là muốn đi! Sợ không đủ thời gian tập piano thì về sớm một chút, hoặc thức đêm bù giờ được mà!

Khó khăn lắm người ta mới gắn thẻ tên mình, vậy mà còn bày đặt cái gì nữa chứ? Chẳng trách cô không có bạn bè.

Hứa Mộc Tử đã tự trải qua hai ngày trong trầm tư tự phê bình, tâm trạng thất thường.

Vào ngày các bạn tụ tập, vì mất ngủ nên cô đã dậy sớm để luyện đàn, đến bốn giờ chiều, khi ra khỏi phòng piano, cô đã hoàn thành được mười tiếng tập luyện.

Ba mẹ cũng ở nhà, tuy nhiên xem ra là đang chuẩn bị ra ngoài. Mẹ Hứa Mộc Tử mặc chiếc áo khoác lông mới, đang đeo bông tai trước bức tường trang trí gương trong phòng khách.

“Mắt cá chân của dì giúp việc bị thương khá nghiêm trọng, hôm nay vẫn còn sưng, mẹ vừa mới bảo dì ấy về nhà nghỉ ngơi. Nếu con không vội tập đàn, thì ra ngoài đi ăn cùng ba mẹ được không?”

Hứa Mộc Tử ủ rũ đáp: “Con không muốn đi.”

Ba Hứa Mộc Tử nói, bữa tối hôm nay không bàn chuyện làm ăn, gia đình mấy bác mấy chú cũng dẫn theo con cái đi. Trong nhà không có gì ăn, thà rằng ra ngoài ăn cùng ba mẹ một chút, sau đó bảo tài xế đưa cô về nhà trước.

Nghe có vẻ như lại là một bữa tiệc khoe khoang con cái!

Mẹ Hứa Mộc Tử đã đeo xong một bên bông tai, bà lục tìm trong chiếc hộp, rồi nghiêng đầu đeo nốt bên còn lại. Sau khi cầm lên ướm thử trên tai, lại cau mày tháo bên đã đeo xuống, đổi thành một đôi loại mới của một thương hiệu nổi tiếng: “Ở nhà hàng nào nhỉ?”

Hứa Mộc Tử nghe ba mình nói ra tên của nhà hàng, thì bỗng bật dậy khỏi sofa, cô lật tìm tin nhắn trong nhóm, quả nhiên là cùng một nhà hàng.

Nhóm bạn nói gần đây nhà hàng này rất nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng, phải đặt trước thì mới có bàn để ăn. Gặp nhau được thật bất ngờ, mà Hứa Mộc Tử cũng nghe thấy ba mẹ mình nói những lời tương tự vậy.

Đến khi Hứa Mộc Tử theo ba mẹ vào phòng bao của nhà hàng, mới phát hiện Đặng Quân cũng có mặt. Một chú trẻ tuổi đang chơi cờ caro cùng Đặng Quân, trông thấy Hứa Mộc Tử bước vào, bèn cười đùa: “Hôm nay đúng là hiếm thấy, cả nam học bá lẫn nữ tài năng đều chịu lộ diện rồi?”

Đặng Quân không nói gì, anh đặt quân đen của mình thành hàng năm, và giành chiến thắng trước người chú kia.

Chú nói: “Mộc Tử, qua đây, con chơi với anh Đặng Quân đi, mấy người có tuổi như bọn chú, đầu óc không linh hoạt bằng giới trẻ tụi con, chú đã thua liên tiếp ba ván rồi.”

Hứa Mộc Tử ngồi xuống, cô không giỏi cờ ca rô, lại luôn để ý đến tin nhắn trong nhóm, nên còn chẳng bằng chú vừa rồi, ván nào cũng thua.

Con người Đặng Quân chẳng chút nể tình, hoàn toàn không nhường cô chút nào, chẳng để lại cho cô lấy một mảnh ráp, sau đó anh ném mấy quân cờ đen trong tay vào hộp và ngừng chơi.

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, các phụ huynh bèn hô hào: “Các con, lại ăn cơm thôi nào.”

Giữa bữa ăn, Hứa Mộc Tử thấy tin nhắn trong nhóm, biết được cậu bạn ở lớp IELTS đã đến, lúc này đang ăn uống ở sảnh dưới nhà hàng, cậu ta còn chụp vài tấm ảnh gửi vào nhóm nữa.

Lúc đến đây, Hứa Mộc Tử đã quan sát môi trường, biết được hướng bàn của bọn họ. Theo những gì đã diễn tập ngàn lần trong đầu, cô đi xuống lầu, giả vờ tình cờ gặp nhau để chào hỏi các bạn cùng lớp.

Các bạn cũng khá nhiệt tình, đều lần lượt nói: “Biết trước hôm nay cậu không phải tập đàn, thì kiểu gì bọn tớ cũng gọi cậu đến”, “Cậu đi cùng phụ huynh sao, hay là báo với mọi người rồi ăn luôn cùng bọn tớ đi”, “Đúng đấy, đúng đấy, ngồi ăn với người lớn thì có chuyện gì để nói đâu?”…

Có vẻ như mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ, Hứa Mộc Tử thuận lý hợp tình ở lại, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Mùa Đông năm đó khá ấm, bên ngoài không lạnh, hệ thống sưởi đầy đủ, thực khách lại đông, khiến sảnh lớn có phần ngột ngạt.

Hứa Mộc Tử đứng dậy, chỉ về phía phòng vệ sinh: “Tớ vào nhà vệ sinh một lát.”

Khuôn mặt của cô nóng bừng, đang đứng trước gương chỉnh sửa lại tóc, rồi cởi cúc áo trên cùng của áo sơ mi, sau khi ngẫm nghĩ, lại cởi thêm một cúc nữa. Đến khi ngước nhìn lên, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Đặng Quân trong gương.

Đặng Quân nhìn Hứa Mộc Tử nhưng không lên tiếng, chỉ đến khi cô xấu hổ rời mắt, anh mới đi đến kế bên, tới trước bồn rửa tay, lặng lẽ ấn xà phòng tạo bọt, rồi lại xả sạch.

Hứa Mộc Tử nói: “Tôi… Ra ngoài trước đây.”

“Ừm.”

Khi đến gần quầy lễ tân, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của bạn cùng lớp đang nói với người phục vụ về việc thêm bia: “Sáu chai lạnh, sáu chai không lạnh, thêm hai sữa hạnh nhân nóng, sau đó kiểm tra giúp chúng tôi xem hóa đơn hết bao nhiêu tiền.”

Buổi tụ tập này là “lệ quyên”, một người thanh toán trước, sau đó cả nhóm chia nhau. Hứa Mộc Tử đang thầm nhắc nhở mình, về đến nhà nhớ phải chuyển tiền trả các bạn, thì bỗng nghe thấy tên của mình.

“Tư à, sao tớ cảm thấy, hôm nay Hứa Mộc Tử đến đây là vì cậu thế nhỉ?”

“Không phải đâu.”

“Sao lại không, cậu gắn thẻ cậu ấy trong nhóm, và cậu ấy lại không từ chối thẳng thừng, bình thường Hứa Mộc Tử đều không tham gia tiệc tùng ngoài giờ học mà. Cậu có thấy cậu ấy nói chuyện trong nhóm bao giờ không?”

Cậu bạn mà Hứa Mộc Tử thích, nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tớ và Hứa Mộc Tử là bạn cùng trường, cũng đã vài lần tiếp xúc với nhau lúc ở nước ngoài, vậy khi cả nhóm tụ tập tớ lại không thể gọi cậu ấy sao?”

“Bọn tớ còn tưởng hai cậu có gì đó với nhau cơ.”

“Đừng gây rối nữa.”

“Vậy nghĩa là cô ấy có ý với cậu rồi? Còn nói là tình cờ gặp, làm gì có kiểu tình cờ nào trùng hợp thế?”

Giọng điệu của cậu bạn dần trở nên mất kiên nhẫn: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chỉ là bạn học bình thường thôi.”

“Cũng đúng, tớ cảm thấy tính cách của Hứa Mộc Tử rất nhàm chán, vừa rồi nói đùa cô ấy còn không hiểu, không biết nên nói chuyện gì với cô ấy, đúng là khó mà chơi được với nhau nhỉ!”

Cậu bạn nam không lên tiếng vì cô, chỉ xác nhận lại số tiền và phương thức thanh toán với nhân viên. Mấy người bọn họ đang… Trách sự xuất hiện của cô làm họ mất vui sao?

Hứa Mộc Tử lặng lẽ lùi lại nửa bước, cảm thấy phía sau có người, có lẽ là Đặng Quân, cũng có lẽ không phải, nhưng cô không ngoái đầu lại.

Đợi đến khi bạn cùng lớp thanh toán xong quay lại bàn, thì cô mới bước ra khỏi lối rẽ. Cô không tiếp tục ngồi ăn cùng các bạn nữa, nói mình phải lên với người nhà, sau khi chào tạm biệt cả nhóm liền quay người rời đi.

Đương nhiên, Hứa Mộc Tử không về chỗ phụ huynh. Cô ủ rũ, gương mặt không chút biểu cảm, những ảo tưởng rạng rỡ chỉ kéo dài cho đến khi bước ra khỏi cửa nhà hàng.

Vốn dĩ, muốn tìm nơi nào đó để tiêu hóa nỗi buồn, nào ngờ lại gặp Đặng Quân, anh đang ngồi hút thuốc trên bậc thềm đá.

Hứa Mộc Tử từ từ ngồi xổm xuống, trong đầu tràn ngập những nghi ngờ về bản thân. Tưởng rằng cả hai sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau như khi ở trước mặt người lớn, nhưng Đặng Quân lại lên tiếng.

Anh nghiêng trán về phía cửa sổ nhà hàng: “Trong số mấy người trong kia, ai là người cô thích?”

Hứa Mộc Tử ngẩng đầu lên: “Tôi chẳng thích ai hết.”

Sau vài phút chán nản, cô mới nói, là cậu bạn mặc áo hoodie màu xám nhạt, ngồi cạnh hành lang.

Thực ra, Hứa Mộc Tử chưa từng nghĩ mình và cậu bạn đó sẽ thế nào, chỉ cảm thấy được người mình có cảm tình gọi đi liên hoan, nên trong lòng có chút hồi hộp, và cũng muốn thu hút nhiều sự chú ý của cậu ta hơn.

Nhưng mùa Đông này lại khiến lòng người chán nản, trong khi cô còn chưa hoàn toàn chấp nhận được việc mình chỉ là một người bình thường, với trình độ bình thường. Lại phát hiện ra cậu bạn mình thích chẳng hề thích mình, còn bị bạn học nói sau lưng rằng tính cách của bản thân thật nhàm chán, vô vị…

Hứa Mộc Tử nghĩ: “Đúng thế, mình là một người nhàm chán, vô vị.”

Đặng Quân đã dập tắt điếu thuốc từ lâu, từ chuyển động của cái bóng của anh dưới mặt đất có thể thấy, anh đang nghiêng đầu, có lẽ là liếc nhìn lên cửa sổ, sau đó đưa ra nhận xét: “Ngoại hình cũng được, có thể coi là khá đẹp trai.”

Hứa Mộc Tử vẫn đang hờn dỗi chính mình, cô ngồi yên tại chỗ, không nói một lời. Sau đó, nghe thấy Đặng Quân tiếp tục nói: “Tuy nhiên không có mắt nhìn, cậu bạn mập ngồi kế bên cậu ta còn tệ hơn.”

Cô ngước lên, thấy Đặng Quân đã đi về phía bên này, anh vươn tay đến trước mặt cô: “Cô không vô vị, còn rất thú vị là đằng khác.”

Đó là một buổi tối cuối Đông, nhiệt độ đã tăng, không còn lạnh giá nữa. Đặng Quân kéo Hứa Mộc Tử đứng dậy khỏi mặt đất, rồi giúp cô cài lại hai cúc áo sơ mi trên cùng.

Ngón tay anh chạm vào cằm cô, có chút lạnh, nhưng dường như không lạnh đến thấu xương bằng tiết trời mưa gió hiện tại…

Bất luận chiếc ô trong tay có hướng về phía nào, thì cũng không thể chắn hết được giọt mưa. Bắp chân của Hứa Mộc Tử đã ướt sạch, chân váy cũng dính chặt vào da, đi thêm vài bước, thì chiếc ô lại gần như bị lật vì cơn gió mạnh.

Tất cả những gì Hứa Mộc Tử có thể nhìn thấy trước mắt là cành cây và thân cây bị thổi xiêu vẹo. Cô phải vật lộn để phân biệt đường đi trong gió mưa, rõ ràng là còn một quãng đường khá xa nữa mới đến được vườn quả mọng.

Sau khi đi ngang qua khu vực nhỏ bị sạt lở đất, thì cuối cùng cũng tới được vườn quả mọng, và gió cũng đã nhỏ hơn đôi chút. Kết quả là, quả mọng lác đác vài trái, mà bóng dáng thỏ rừng cũng chẳng thấy đâu, nhưng bên tai lại mơ hồ nghe thấy tiếng mèo kêu.

Hứa Mộc Tử dừng lại, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng đã nhìn thấy mấy chú mèo trong bụi cỏ cách đó không xa.

Quanh đó không có nơi nào tránh mưa, chỉ có vài bụi cây thưa thớt. Một chút mèo tam thể khá to đang bảo vệ hai chú mèo con, bọn chúng đều đã ướt sũng, đang nhìn Hứa Mộc Tử đầy cảnh giác.

Mèo hoang sao? Trời lạnh thế này, liệu chúng có chết cóng không?

Hứa Mộc Tử không dám tới gần, cũng chẳng nỡ rời đi, cô cầm ô cân nhắc rất lâu, mới quyết định gọi về nhà trọ để nhờ giúp đỡ.

Điện thoại được kết nối, nhưng bất ngờ, bên ngoài lại là giọng của một người đàn ông: “Xin chào.”

Rất nhanh, Hứa Mộc Tử đã phản ứng lại, đó là giọng của Đặng Quân, vì vậy cô hỏi: “Đặng Quân, tại sao anh lại nghe điện thoại, Hạ Hạ đâu?”

“Đang chuẩn bị bữa sáng, tôi tình cờ đi ngang qua.”

“Vậy, có thể hỏi Hạ Hạ giúp tôi không, tôi phát hiện ra mấy con mèo bị dính mưa bên ngoài.”

Hứa Mộc Tử lo lắng nhìn ba chú mèo đang run rẩy co rúm vào nhau, rồi tiếp tục nói: “Hình như bọn chúng rất lạnh…”

Rất lạnh, rồi sao nữa, chẳng lẽ lại phiền Hạ Hạ thu nạp bọn chúng? Hạ Hạ chỉ là nhân viên làm việc trong nhà trọ mà thôi, cô ấy có thể đưa ra quyết định không?

Hứa Mộc Tử cảm thấy hành vi của mình là không phù hợp, nên dần trở nên im lặng.

Nhưng Đặng Quân lại nói: “Tạm thời đừng chạm vào chúng, đứng yên ở đó đợi tôi, tôi sẽ đến chỗ em.”