Một Ngày Mưa

Chương 4: 04:00 AM (1) – Trước giờ chưa từng được tính là bạn bè.

Ai mà vui cho nổi khi nhớ lại những rắc rối phiền hà, sau khi khó khăn lắm mới trốn thoát được chứ?

Những chuyển động nhỏ trên cơ thể cũng chỉ vô thức chuyền tải sự bất mãn trong lòng. Hứa Mộc Tử nhấc chân xuống khỏi vị trí để chân trên ghế, nào ngờ đầu gối lại chạm phải Đặng Quân.

Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô đôi chút, sự va chạm ấm áp truyền đến rồi lập tức rời đi ngay. Có lẽ ngưỡng cảm giác ở phần da đầu gối con người tuy cao nhưng không mấy nhạy cảm. Nên theo lý mà nói, thì việc chạm vào chân Đặng Quân với chạm vào chiếc cốc thủy tinh đựng đồ uống nóng sẽ chẳng có gì khác biệt.

Nhưng thực tế vẫn tồn tại khác biệt, hình ảnh nhóm người thân đang háo hức muốn hỏi chuyện trong đầu Hứa Mộc Tử đột nhiên tan biến. Cô cầm chiếc cốc, lặng lẽ uống nốt hai ngụm cuối cùng, rồi tinh tế né tránh ánh nhìn từ phía đối diện, và cố gắng di chuyển chân mình ra khỏi bàn.

Đặng Quân vẫn đang uống trà cúc trắng trước đó, anh khẽ nhấp hai ngụm, dáng vẻ tương tự năm đó, khi ngồi đọc trên trên sofa nhà cô, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Ngoài cửa sổ mưa giăng kín lối, nhưng bọn họ lại rơi vào im lặng. Mặc dù Hứa Mộc Tử và Đặng Quân đã quen biết nhiều năm, nhưng trước giờ hai người chưa từng được coi là bạn bè.

Thực ra, với mối quan hệ này, khi ngồi cạnh nhau, cũng chẳng có nhiều chủ đề để nói. Phần lớn thời gian là đối mặt nhau trong im lặng, ai uống nước của người nấy, tuy nhiên dù sao cũng là người quen nên thi thoảng vẫn có một, hai câu chuyện vô thưởng vô phạt.

Trong mười mấy phút đồng hồ đó, cả hai luôn ở trong trạng thái nửa vời này, mức độ tự nhiên trong cuộc nói chuyện còn chẳng bằng những người xa lạ mới gặp nhau lần đầu. Cứ thế cho đến khi nhắc đến việc Hứa Mộc Tử về nước.

“Về nước khi nào vậy?”

“Ba ngày trước.”

Chính xác hơn, thì chuyến bay quốc tế của Hứa Mộc Tử hạ cánh vào hơn mười một giờ tối ba ngày trước.

Cô đang rót cho mình cốc nước ấm thứ ba, rót xong, đáp xong, lại thoáng thấy ý cười của Đặng Quân, khi anh nghiêng đầu trong làn hơi nước bốc lên.

Ngẫm nghĩ thêm một chút, Hứa Mộc Tử đã hiểu ngay, cô chẳng cần suy đoán sâu xa cũng biết anh đã cười cái gì.

Chẳng phải đang cười cô vì sống ở nước ngoài lâu năm, vừa về nước đã chẳng có lấy một chút kiên nhẫn, mới ở nhà được hai ngày đã chịu không nổi phải trốn ra ngoài rồi sao!

Hứa Mộc Tử đặt chiếc bình giữ nhiệt nặng xuống bàn, trong lòng thầm nói: Đặng Quân, anh làm gì có tư cách để cười tôi? Anh có chịu đựng được mấy vị phụ huynh đó không?

Vậy khi đó, ai là người suốt ngày giả bộ học hành cool ngầu, thiết lập cho mình nhân cách học bá bận rộn mắc bệnh sợ xã hội. Kết quả lại giấu giếm phụ huynh chơi bời tới bến?

Ai là người hút thuốc, uống rượu, ai là người trèo ra khỏi cửa sổ tầng hai của biệt thự vào ba giờ đêm, và nhảy xuống sân với sự trợ giúp của bệ cửa sổ cùng với giá đỡ của dàn nóng điều hòa?

Và ai là người dùng cách tương tự đó để trèo vào phòng ngủ của cô…

Trong lòng Hứa Mộc Tử đầy rẫy những câu hỏi châm biếm, tuy nhiên ngoài mặt lại chẳng chút biểu cảm.

Đặng Quân liếc nhìn cô một cái, rồi vạch trần: “Lại đang chửi thầm tôi đấy à?”

Phí lời, nếu tôi nói là tôi đang khen anh, thì anh có tin không? Chửi rồi, chửi rồi, chửi rồi đấy, tôi chửi anh rồi, anh làm gì được tôi nào?

Hứa Mộc Tử cầm một bông cúc nhỏ thêu trên khăn trải bàn, thiếu tự tin phủ nhận: “Đâu có.”

“Làm gì có ai ở đây, lớn tiếng quang minh chính đại mà chửi xem nào?”

Vừa mới nói không có ai ở đây, thì có tiếng thang máy truyền đến, hình như là khách thuê phòng đi xuống. Tựa chú chuột nhỏ lén lút tiến vào không gian yên tĩnh, đang lục lọi tìm đồ, rồi lại có cả tiếng vận hành của một loại thiết bị điện nào đó.

Một lúc sau, cùng với tiếng bước chân mỗi lúc một gần, hương thơm của thức ăn cũng tràn vào chóp mũi. Hứa Mộc Tử quay đầu theo hướng phát ra mùi thơm, cô trông thấy một chàng trai trẻ với mái tóc bù xù như ổ gà, đang cầm một chai bia và một chiếc đĩa đi tới.

Nhìn thấy anh và cô, chàng trai mái tóc ổ gà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, anh ta đảo mắt nhìn quanh hai người mấy lượt, cuối cùng vẫn lựa chọn lên tiếng: “Cái đó… Tôi có làm phiền hai người không?”

Câu hỏi này nhắm thẳng vào Đặng Quân. Hứa Mộc Tử đã quen với việc này, xét theo khía cạnh nét mặt, thì trông cô có vẻ là người dễ “lật mặt”, không biết nể mặt người khác hơn.

Còn Đặng Quân, nhìn anh lại có vẻ dễ nói chuyện, khi trầm mặc không cất tiếng trông rất giống một quý ông nho nhã lịch lãm.

Đặng Quân đáp “không phiền đâu”, khiến anh chàng có mái tóc ổ gà lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đối phương có thể coi là một người hướng ngoại, anh ta chen vào không gian nhỏ của họ, sau đó nhanh chóng tiếp tục hỏi Đặng Quân, rằng mình có thể chụp một tấm ảnh bên chiếc bàn này không?

“Tôi sẽ không làm phiền hai người quá lâu đâu, tình cờ là ở đây đủ sáng, tôi chụp đại một tấm ảnh là xong ngay.”

Hứa Mộc Tử nhường chỗ cho đối phương và đi đến ngồi kế bên Đặng Quân. Chàng trai có mái tóc ổ gà đặt đĩa cùng chai bia lên bàn, rồi móc điện thoại ra chụp vài bức ảnh, còn giơ ra cho hai người xem nữa: “Người anh em, anh thấy tấm nào đẹp?”

Dù sao thì đối phương cũng chẳng nói chuyện với cô, nên Hứa Mộc Tử không ngẩng dậy, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa pizza của anh ta. Bánh pizza trên đĩa đã nguội, lớp phô mai bên trên mặt bánh cũng dần cứng lại, tiếc thật đó!

Cô nhìn sang chàng trai tóc ổ gà lần nữa, anh ta đang chọn ảnh rất nghiêm túc, xem dáng vẻ thì hình như định đăng lên khoảnh khắc. Sau khi chỉnh sửa ảnh, đến đoạn đình kèm dòng trạng thái, chàng trai bỗng dừng lại, anh ta gãi đầu gãi tai, tự lẩm bẩm: “Bài thơ “Bốn giờ sáng” thế nào ấy nhỉ, sao đột nhiên lại không nhớ ra thế này…”

Hứa Mộc Tử biết câu đó, là bài thơ của Kawabata Yasunari, chỉ có điều… Ngó ra ngoài cửa sổ, nơi này có thảm thực vật rậm rạp, trong số đó có hoa Hu blông mà Đặng Quân nhắc đến, cùng với vô số nụ thực vật mà cô chẳng biết tên. Chỉ là không có hoa Hải đường mà anh chàng tóc ổ gà này nhắc đến.

Hứa Mộc Tử biết hoa Hải đường, không chỉ nhà trọ này không có, mà thời kỳ hoa nở cũng không phải bây giờ, nó đã nở từ giao mùa Xuân – Hạ rồi. Vậy nên dòng trạng thái có chút miễn cưỡng, và không mấy phù hợp.

Đặng Quân ngồi bên cạnh đột nhiên nghiêng người sang chỗ cô: “Sao em không thể hiện thái độ rõ ràng hơn chút luôn đi?”

“Cái gì cơ? Tôi không…”

Thái độ gì? Ý anh là nhìn cô có vẻ như đang chê bôi chàng trai tóc ổ gà kia sao?

Đôi khi là vậy, cứ hễ Hứa Mộc Tử có chút suy nghĩ, dáng vẻ trở nên vô cảm, thì trông cô sẽ như đang bất mãn về điều gì đó xảy ra trước mắt.

Lớn bằng ngần này rồi, và tình huống mà cô bị hiểu lầm là khá nhiều. Mọi người đều có thể đánh giá sai tâm lý của cô, tuy nhiên cô nghĩ rằng, ít ra thì Đặng Quân sẽ không như vậy.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc thường xuyên nhất, Hứa Mộc Tử đã từng phàn nàn với anh về việc mình có khuôn mặt lạnh lùng, vậy mà Đặng Quân đã quên rồi sao?

Cô quay đầu sang, phát hiện ra anh đang không hề nghiêm túc, đây chỉ là câu nói đùa.

Chàng trai tóc ổ gà đăng xong khoảnh khắc thì bê theo đĩa pizza rời đi, anh ta ngáp dài nói mình phải về ngủ tiếp.

Dưới lầu lại chỉ còn hai người Đặng Quân và Hứa Mộc Tử, họ ngồi sát cạnh nhau, khiến Hứa Mộc Tử kìm không nổi, muốn làm điều gì đó. Nhưng ngay khi cô vừa mới vươn tay đến cánh tay anh, thì bụng lại kêu lên một tiếng.

Cô đói rồi!

Hầu hết cả bàn ăn đầy món ngon của bữa tối qua đều được nấu theo hương vị mà Hứa Mộc Tử yêu thích, biết cô dị ứng, nên đã tránh tất cả các món hải sản.

Món sườn bò tiêu đen ở ngay trước mặt, cô gắp một miếng, nhưng cứ mỗi lần định đưa đồ ăn vào miệng là người thân đều sẽ đặt câu hỏi về chuyện xem mắt, hẹn hò yêu đương của cô.

“Mộc Tử, chàng trai lần này rất ưu tú, đúng không?”

“Cũng ổn ạ.”

“Trời ạ, mấy người lại giới thiệu bạn trai cho Mộc Tử nữa sao? Mộc Tử, con và đối phương gặp nhau mấy lần rồi?”

“Một lần ạ.”

“Nghe nói chàng trai đó cũng học nhạc cụ, con và cậu ta phát triển đến bước nào rồi?”

Ba lần đưa tay lên, cuối cùng thì miếng sườn quyến rũ đó cũng thành công chui vào miệng. Hứa Mộc Tử nói: “Cắt đứt rồi.”

Giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, khiến dầu bắn ra tung tóe. Câu nói “cắt đứt rồi” của Hứa Mộc Tử đã thành công mở ra chủ đề cho toàn bộ người có mặt trên bàn ăn. Có người ngạc nhiên, có người khuyên nhủ, cũng có người gặng hỏi nguyên nhân.

Mẹ Hứa Mộc Tử bất lực lắc đầu, nói: “Chàng trai đó đã nói với tôi rồi, ngày nào Mộc Tử cũng chỉ chăm lo đến việc tập piano…”

Giữa những câu chuyện vây quanh lấy mình, cho dù sau đó đã ăn được sườn bò, nhưng Hứa Mộc Tử cũng hoàn toàn mất đi tâm trạng muốn nếm đồ ăn, cuối cùng là nuốt xuống mà chẳng thấy mùi vị gì.

Cô không dám nói, ngoài mình ra thì bên bàn ăn chẳng có lấy người thứ hai thực sự mong đợi món sườn bò đó. “Món ăn” ngon nhất mà mọi người mong đợi chính là chuyện tình cảm của cô. Vì vậy, trong hoàn cảnh ấy, Hứa Mộc Tử mới ăn được mấy miếng đã phải bỏ đũa, rồi về phòng đặt nhà trọ.

Nhà trọ này đã bao gồm bữa sáng, bữa ăn bắt đầu vào lúc 07 giờ 30. Nhưng lúc này mới là 04 giờ sáng, phải ôm cái bụng đói chờ gần ba tiếng đồng hồ nữa, nên cảm thấy thực sự xa vời.

Đặng Quân giơ tay gõ xuống mặt bàn trước mặt Hứa Mộc Tử, rồi đứng dậy: “Đi theo tôi.”

Anh đưa cô đến nhà ăn, thuần thục mở tủ lạnh ra. Hành động này khiến Hứa Mộc Tử nhất thời nhớ đến, có một lần Đặng Quân ngồi trên bậu cửa sổ phòng cô, anh nở nụ cười xấu xa hỏi cô có muốn đi cùng mình không?

Người này đúng là cái gì cũng có thể làm, anh có thể “trộm” một người sống sờ sờ như cô ra khỏi nhà, vậy thì còn gì mà không dám chứ?

Hứa Mộc Tử vội vàng túm lấy cánh tay anh, ngăn lại: “Anh làm gì thế?”

Đặng Quân nhướng mày: “Chẳng phải em đói rồi sao?”

“Anh điên rồi à, đây là hành vi trộm cắp đó…” Cô vừa nói, bụng vừa kêu.

Đặng Quân bắt đầu cười, anh khoanh tay lười biếng dựa vào bức tường bên cạnh tủ lạnh: “Chưa đọc truyện tranh kim chỉ nam à?”

Đọc thì đọc rồi, nhưng không chú tâm. Hứa Mộc Tử do dự: “Vậy, thực sự có thể ăn đồ trong tủ lạnh sao?”

“Ừm.”

“… Không cần trả tiền hả?”

“Hay là, em về phòng lấy sách hướng dẫn đọc lại đi nhé?”

Có pizza đựng trong những chiếc hộp bảo quản trong tủ lạnh, được dán nhãn ghi chú phân chia hai vị khác nhau, là thịt bò và tôm, cá ngừ.

Vừa rồi miếng pizza mà anh chàng tóc ổ gà ăn là vị tôm, cá ngừ. Hứa Mộc Tử không thể ăn, vậy nên cho dù có đói thế đói nữa, cô cũng không lên tiếng hỏi xem anh ta lấy đồ ăn ở đâu.

Đặng Quân lấy luôn vị thịt bò ra, anh thay đồ đựng rồi bỏ vào lò nướng để làm nóng, lượng ăn chỉ dành cho một người.

Cô hỏi: “Anh không ăn sao?”

“Không đói.”

Không đói thì thôi, sau khi làm nóng pizza, Hứa Mộc Tử đã một mình thưởng thức đồ ăn ngon, cô lười đổi vị trí nên đứng ăn luôn trong nhà ăn. Mà Đặng Quân cũng chẳng rời đi, anh đứng ở một bên nhìn Hứa Mộc Tử.

Bên ngoài trời mưa không ngớt, cùng với đó là tiếng sấm sét như bị bóp nghẹt. Tiếng sấm lớn đến mức khiến Hứa Mộc Tử giật mình run rẩy, miếng bánh pizza cắn vào trong miệng cũng rơi xuống đĩa.

Hứa Mộc Tử đã quá quen với sắc trời vào lúc bốn giờ sáng, trước đây cô thường dậy vào thời điểm này để tập piano. Nếu không có cơn mưa này thì bầu trời hiện tại đã có màu chàm trong vắt rồi.

Dạ dày đã được lấp đầy, nhưng Hứa Mộc Tử vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ, trong một khoảnh khắc vô tình, sự tương tác giữa hai người cũng trở nên tự nhiên hơn. Hứa Mộc Tử quay lại nhìn Đặng Quân và hỏi xem anh có biết phòng chiếu phim trong nhà trọ ở đâu không.

Cô định xem phim để gϊếŧ thời gian, vậy nên sau khi rửa sạch đĩa ăn bèn đi theo Đặng Quân ra khỏi nhà ăn.

Sau một thời gian dài du học tại nước ngoài, Hứa Mộc Tử đã có thói quen tiết kiệm. Cô quên mất rằng đây là nguồn sáng duy nhất còn sót lại, nên khi ra khỏi nhà ăn đã thuận tay tắt đèn đi.

Giữa trời mưa gió, không gian dưới lầu một bỗng chìm trong bóng tối, đôi mắt chưa kịp thích ứng, nên không nhìn ra bất cứ thứ gì. Hứa Mộc Tử chỉ có thể lờ mờ trông thấy bóng dáng cao lớn bên cạnh mình, chợt dừng lại ngay khi nguồn sáng biến mất.

Cô cũng cảm thấy cái “thuận tay” này của mình có chút ngốc nghếch, sợ Đặng Quân cười nhạo, nên cô không chịu nhận, bèn đi về phía nhà ăn trước một bước, và chuẩn bị lôi điện thoại ra để soi sáng.

Trùng hợp là đúng lúc này, một tia sét đánh ngang bầu trời, ánh sét xé toạc bóng tối, nhất thời chiếu sáng mọi đồ đạc bên hiên nhà. Ngoài đồ đạc ra, nó còn chiếu sáng cả một bóng người mặc chiếc váy dài màu trắng.

Tiếp theo đó là tiếng sấm đùng đoàng tạo nên bầu không khí vô cùng kinh hãi. Hứa Mộc Tử không sợ sấm sét, nhưng cô sợ ma. Cảnh tượng trước mắt khiến cô sợ hãi đến độ không màng đến tư thế của mình, mà lập tức quay người bổ nhào vào người Đặng Quân.

Sức mạnh của cú va chạm là rất mạnh, như thể cô đã học được thuật xuyên tường vậy!

Tuy nhiên, Đặng Quân vẫn vững vàng giữ được cô, anh vô thức dang tay ôm cô vào lòng.

Hứa Mộc Tử trong vòng tay lại chẳng hề “biết điều”, cô giục anh lùi lại: “Ma, Đặng Quân, ở đây có ma!”

Biết rõ những nguy hiểm xung quanh chỉ là ảo giác, nhưng Đặng Quân vẫn phối hợp mà vỗ nhẹ lên lưng cô, anh bảo vệ Hứa Mộc Tử ở sau lưng: “Đừng sợ, đó là Hạ Hạ.”