Một Ngày Mưa

Chương 1: 03: 00 AM (1) – Ba giờ sáng không ngủ

“Tỏ tình là trò chỉ có con nít mới làm, người trưởng thành sẽ thẳng thừng quyến rũ. Về cơ bản sẽ có ba “chiêu”: Biến thành mèo, biến thành hổ và biến thành chú cún nhỏ bị dầm mưa.” – Yuji Sakamoto

03:00 sáng.

Điện thoại rung liên hồi, là chị họ nhắn tin đến dò hỏi Hứa Mộc Tử: “Đối tượng xem mắt giới thiệu cho em đi tong rồi hả?”

“Chẳng phải trước đó nói tiếp xúc cũng tương đối suôn sẻ sao?”

“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại không được thế?”

Ba câu hỏi trong hộp thoại đã tự động chuyển thành giọng nói đầy hóng hớt của chị họ vang lên bên tai cô.

Ngón tay cái của Hứa Mộc Tử đặt trên màn hình điện thoại, cô đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào, thì cơ thể bỗng nhào về phía trước, là tài xế taxi đạp phanh, dừng xe tại chân núi.

Thông báo điều hướng vang lên: “Bạn đã đến điểm cuối của chuyến đi, điểm đến nằm ở bên phải, vui lòng cẩn thận khi mở cửa.”

Cần gạt nước liên tục đung đưa, cào các vệt nước ra khỏi kính chắn gió, cần gạt nước đã cũ, âm thanh ọp ẹp dần bị nhấn chìm trong tiếng tí tách của cơn mưa phùn.

Ba giờ sáng, đây là khoảng thời gian thực sự buồn ngủ, khi Hứa Mộc Tử quét mã thanh toán, tài xế nghiêng đầu cầm mã QR đã không kìm được mà ngáp dài một cái.

Tài xế có lòng nhắc nhở cô bằng giọng nói kèm theo tiếng ngáp: “Cô gái, trong núi chênh lệch nhiệt độ lớn, sáng sớm là lạnh nhất. Khi nãy cô lên xe, tôi đã ngửi thấy mùi dầu thuốc rất nồng, nếu đang sốt hoặc đau đầu mà lại dầm mưa lên núi, sẽ dễ khiến bệnh tình chuyển nặng đấy.”

Kỳ nghỉ chỉ còn lại hai ngày, Hứa Mộc Tử thực sự không muốn ở nhà nghe người thân hỏi han đào sâu về tình hình tình cảm của cô, vì vậy đã “bỏ trốn” ngay trong đêm. Cô đi vội vã, chẳng ngờ tới sau cái nóng oi bức lại là dấu hiệu trước cơn mưa, nên không mang theo ô.

Hứa Mộc Tử nói: “Không sao đâu ạ, khoảng mười phút là tới nơi rồi.”

Tài xế lái xe rất tốt bụng, ông ta mở cốp xe rồi đích thân xuống, đội mưa giúp cô lấy chiếc vali hành lý lớn. Lòng tốt của người lạ luôn thật ấm áp, Hứa Mộc Tử kéo tay cầm vali, và chân thành nói lời cảm ơn.

Tài xế mỉm cười vẫy vẫy tay, sau đó lên xe khéo léo điều khiển, quay đầu xe, chiếc taxi đi vào màn mưa, ngược chiều, trở lại thành phố.

Dưới chân núi không bóng người, hiển thị chỉ đường trên điện thoại cho thấy lối vào nhà trọ chính là con đường bậc thang đá đang được đèn đường chiếu sáng kia.

Các bậc thang đá dày đặc, xách vali lên núi cũng có chút mất sức. Hai bên đường kín mít thảm thực vật, những đống đá rêu phong dần chuyển thành những cây dương xỉ tươi tốt. Tiếp tục đi lên, khóm dương xỉ ấy lại chuyển thành nhiều khóm hoa cẩm tú cầu xanh, tím.

Mưa mù giăng lối, rất nhanh chiếc áo sơ mi trên người đã thấm ướt, lạnh lẽo dính vào da. Hứa Mộc Tử đi một mình, vừa lê bước chân vừa xách chiếc vali nặng trĩu, cô cúi đầu vội vã, cứ mỗi mười mấy bậc cầu thang lại phải dừng lại đổi tay rồi mới tiếp tục.

Cả đường gập ghềnh, khó khăn lắm mới đến được cổng của nhà trọ, Hứa Mộc Tử thở hổn hển đứng bên mái hiên. Mái hiên che khuất màn mưa bụi, tấm kính trên cửa phản chiếu, vừa hay có thể làm gương soi.

Hứa Mộc Tử túm tóc lại, dùng khăn giấy khẽ lau đuôi tóc, cô giẫm vài lần lớp bùn dưới đế giày, sau khi cảm thấy gọn gàng đàng hoàng, mới vươn tay chuẩn bị gõ cửa.

Trên tường của nhà trọ treo mấy chiếc chuông đồng hoài cổ, bện thành nút macrame vào một sợi dây gai dầu dày. Sợi dây gai dầu tương đối nặng, đang đung đưa nhẹ nhàng với một biên độ nhỏ trong làn gió của cơn mưa nhẹ.

Bàn tay giơ lên định gõ cửa của Hứa Mộc Tử đã thay đổi hướng, cô kéo sợi dây gai dầu và rung chuông. Tiếng chuông sắc nét vang lên, sau vài tiếng, có một nhân viên vội vã từ trong chạy ra, đó là một cô gái, độ đuổi tương đương với Hứa Mộc Tử.

Dáng vẻ đã bị dính mưa thì có sửa sang thế nào cũng vẫn có chút chật vật, qua lớp cửa kính sấp bóng ánh đèn, mà cô vẫn có thể nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt của cô gái.

“Xin chào, là… Cô Hứa phải không ạ?”

Hứa Mộc Tử gật đầu.

Cô gái nhanh chóng kéo cửa, rất tự nhiên cầm tay kéo vali hành lý, giúp cô nhấc qua ngưỡng cửa: “Cô Hứa, xin chào, tôi tên là Hạ Hạ, tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”

Hạ Hạ cũng nhiệt tình giống hệt tài xế taxi, kể từ khi Hứa Mộc Tử bắt đầu đặt chân vào cửa, là Hạ Hạ luôn bận rộn đến xoay vòng vòng, trông giống hệt con quay.

Đầu tiên, cô ấy chạy đi lấy khăn tắm khô, để Hứa Mộc Tử lau mái tóc dính nước mưa, rồi lại dẫn cô tham quan qua môi trường và phân bố phòng ở những khu vực công cộng của nhà trọ.

“Đây là phòng cô đã đặt.”

Không chỉ làm hướng dẫn viên, Hạ Hạ còn tiếc nuối nhắc đến nội dung tin nhắn trước đó đã gửi cho Hứa Mộc Tử: “Nếu cô gọi điện báo trước thì tốt rồi, chúng tôi sẽ xuống núi xách hành lý giúp cô. Cũng đã trễ, phiền cô đợi một chút, để tôi nhanh chóng làm thủ tục nhập phòng cho cô…”

Nhân lúc Hạ Hạ đang bận, Hứa Mộc Tử đã gửi định vị cho chị họ. Cô cố tình bỏ qua ba câu hỏi trước đó, chỉ báo với chị họ rằng mình đã đến được nhà trọ. Rất nhanh chị họ đã trả lời lại, hỏi cô nhà trọ thế nào?

Bên ngoài là trời mưa mà Hứa Mộc Tử ghét nhất, suốt cả đường đi mưa lạnh gió lạnh, khiến người ta chẳng có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh trên đường. Tuy nhiên, cô thích những chiếc chuông đồng hoài cổ bên ngoài, cũng thích Hạ Hạ lúc nào cũng cong cong khóe mắt, híp mắt cười khi nói chuyện.

“Cũng không tệ.”

Câu hỏi liên quan đến nhà trọ cũng chỉ hỏi có một câu như vậy, còn chủ đề về tình cảm mà cô đang cố gắng né tránh đã lại vòng về. Ở nước ngoài đang là tám giờ tối, chị họ gọi luôn đến, với năng lượng tràn trề, tuy nhiên nội dung câu hỏi vẫn chỉ có vậy.

Thành thật mà nói, Hứa Mộc Tử không hề hứng thú với chủ đề trò chuyện này, cho vào tai trái lại ra luôn tai phải, cô miễn cưỡng cầm điện thoại nhìn Đông ngó Tây.

Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn phản chiếu bóng dáng đang muốn tiến lại gần của Hạ Hạ, Hứa Mộc Tử kẹp điện thoại giữa vai và tai, cô lấy ví đựng thẻ ra, rút thẻ căn cước đưa qua.

Hạ Hạ nhận lấy, dường như đang giao tiếp với cô bằng giọng thì thầm: “Cô Hứa, phiền cô nhìn chỗ này một chút.”

Hứa Mộc Tử hợp tác, quay đầu về phía máy ảnh trong ánh sáng vàng ấm áp. Tại quầy lễ tân có máy pha cà phê cùng đủ loại chai và lon đồ uống, trà, trông rất ấm áp.

Nhưng trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của chị họ: “… Nghe nói điều kiện của chàng trai đó không tồi, là sinh viên nghệ thuật du học nước ngoài về. Đều học về nhạc cụ, vậy mà cả hai lại không có chủ đề chung để nói chuyện với nhau à? Nếu có thể trò chuyện được, vậy tại sao không tìm hiểu thêm một chút? Em cũng không thể suốt ngày chỉ nghĩ đến tập luyện đàn mãi được, đâu có thể ôm chiếc piano cả một đời?”

Hứa Mộc Tử thầm nghĩ: Tại sao lại không?

Chị họ cằn nhằn rất nhiều, từ lúc làm thủ tục nhập phòng, Hứa Mộc Tử luôn nghe điện thoại, và thầm hy vọng rằng Hạ Hạ có thể lên tiếng làm gián đoạn. Bất luận là lý do gì, chỉ cần có thể giúp cô thuận lợi cúp máy một cách thật tự nhiên là được.

Tuy nhiên, Hạ Hạ lại quá lịch sự, sau khi làm thủ tục nhận phòng cho Hứa Mộc Tử, bèn ngáp một cái và đi vào phòng, không lên tiếng làm phiền cô nữa.

Cô ấy chỉ để lại một tờ giấy dán có hình chiếc ô vẽ tay đáng yêu, cẩn thận dặn dò Hứa Mộc Tử, nếu muốn ra ngoài, thì có thể dùng ô ở quầy lễ tân.

“Mộc Tử, không phải chị có ý nói gì em đâu, em cũng lớn rồi chẳng còn bé bỏng gì, nên tìm một người chăm sóc cho mình đi thôi.”

Mấy người họ thúc giục người ta yêu đương, trước sau luôn dùng những câu chẳng đáng tin cậy chút nào, đã không có gì mới mẻ lại còn chẳng chịu xem xét kỹ lưỡng.

Hứa Mộc Tử ngồi trên vali, phản bác lại nhận xét của chị họ: “Em có thể tự chăm sóc thật tốt cho bản thân.”

Đối tượng xem mắt bị Hứa Mộc Tử xóa liên lạc, là người mà gia đình giới thiệu cho cô vào một khoảng thời gian trước. Hứa Mộc Tử đã gặp mặt một lần, anh ta chơi violin khá giỏi, ngoại hình cũng tạm ổn, chỉ có điều tính cách quá phiền phức.

Hứa Một Tử thường xuyên luyện piano, nên không có thời gian trò chuyện, tất nhiên sẽ chẳng có thời gian rảnh để hẹn hò. Trong việc này, giữa hai người tồn tại bất đồng quan điểm, sau khi phát sinh hai lần tranh cãi trên điện thoại, tự nhiên liên lạc cũng bị cắt đứt.

Chỉ là chuyện bé như mắt muỗi, nào ngờ cô lại bị đối tượng xem mắt đó mang đi “tố cáo” với phụ huynh.

Tập đàn thì sai sao? Coi trọng điều mà bản thân yêu thích, lẽ nào lại không đúng sao?

“Em không thích kiểu bám người quá đáng, em nói em phải luyện đàn, anh ta lại tức giận vô cớ, tâm trạng còn thiếu ổn định hơn cả thời kỳ mãn kinh của mẹ em nữa. Tình huống như vậy liệu có thực sự chăm sóc được cho em không?”

Huống hồ, vốn dĩ cô không mấy có hảo cảm với đối phương, vậy nên không liên lạc cũng là điều đương nhiên mà!

“Em chắc chắn không thể tiếp xúc nữa sao?”

Cảm nhận được chị họ đang định thuyết phục làm hòa, Hứa Mộc Tử bắt đầu thiếu kiên nhẫn, chẳng vui vẻ gì mà “ừm” một tiếng.

Kết quả là, chị họ lại đổi lời, nói thế này: “Không tiếp xúc nữa cũng được, chị nghe ba mẹ em nói, gần đây họ tiếp cận được với một chàng trai, biết rõ gốc gác và khá hài lòng. Lần tới sau khi em kết thúc buổi biểu diễn, hai người họ định để em gặp mặt xem sao, hình như là con trai của bạn cũ…”

Sau khi gác máy, tâm trạng của Hứa Mộc Tử thực sự không tốt, lòng dạ còn mờ mịt hơn cả bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Sống ở nước ngoài suốt thời gian dài, khiến cô bị lệch múi giờ, vài ngày sau khi về nước, có chút khó khăn trong việc vào giấc. Vừa rồi lại uống cà phê trên xe taxi, khiến hiện tại Hứa Mộc Tử đang ở trạng thái mâu thuẫn giữa việc muốn ngủ nhưng lại không buồn ngủ. Và cũng vì không vội về phòng, nên cô mới ngồi ngẩn ngơ trên chiếc vali.

Cô mặc chiếc váy dài liền thân lên núi, trận mưa bên ngoài lại chẳng chút nể tình người, các hốc lồi lõm trên mặt bậc thang đá đọng không ít nước. Lúc này, ngồi dưới ánh đèn, Hứa Mộc Tử mới có thể nhìn rõ, ở bắp chân của mình dính rất nhiều bùn đất, dưới mắt cá chân có một vệt bùn đen đã khô, có lẽ do chạm vào bánh xe trong lúc xách vali.

Lúc nào cũng bị người nhà thúc giục chuyện yêu đương, đây quả là vấn đề đáng lo ngại. Tuy nhiên, đã từng có người nói với cô rằng, cần phải học cách ngăn chặn tiếng ồn bên ngoài thế giới, để tận hưởng khoảnh khắc của hiện tại.

Trong sảnh nhà trọ thoang thoảng hương trái cây, là mùi vị rất quen thuộc và tươi mới, tuy nhiên do đột ngột ngửi thấy, nên nhất thời không biết nó bắt nguồn từ đâu.

Hứa Mộc Tử đứng dậy, vươn vai một cái, cô mang theo vết bùn dưới chân, vừa chắp tay sau lưng vừa làm động tác vươn vai, đi vòng quanh bàn trà, lướt nhìn xung quanh sofa, để tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.

Đó là vài quả dứa nhỏ màu hồng được cắm trong chiếc bình hình trụ, đang lặng lẽ tỏa ra mùi thơm ngọt ngào vào khoảng ba giờ sáng trong đêm mưa yên tĩnh.

Vài ô cửa sổ trong sảnh đang mở, ngoài ô cửa sổ là các khóm hoa nở rộ, vạn vật lặng yên dưới làn mưa ẩm ướt và sương mù buổi sáng sớm. Những cánh hoa tím bị mưa đập rơi dính trên bậu cửa sổ, Hứa Mộc Tử vừa đứng bên khung cửa vừa ngắm hoa rơi.

Chọn nhà trọ này quả là đúng, thực sự có thể khiến người ta có được giấc ngủ êm dịu và thoát khỏi đủ thứ chuyện trần tục.

Chỉ có điều trời quá lạnh, cùng với bầu không khí ẩm ướt, Hứa Mộc Tử dừng lại bên cửa sổ chưa đầy hai phút, đã bị lạnh phải hắt xì hơi một cái, cô xoa xoa hai cánh tay, chuẩn bị về phòng.

Tại khu vực sinh hoạt chung được thắp đèn rực rỡ, có lẽ vì để chờ cô đến, nên những ngọn đèn đó luôn bật sáng cho tới tận bây giờ. Hứa Mộc Tử khoác chiếc khăn tắm mà Hạ Hạ đưa cho, cô đi dọc theo bờ tường để tìm kiếm công tắc đèn.

Sau khi tắt vài bóng đèn trong không gian chính, cô quay đầu tìm tiếp các nguồn sáng còn lại, nhưng lại bất ngờ phát hiện một chiếc bàn ăn được đặt sát bên ô cửa sổ kéo trừ trần xuống sàn nhà.

Bàn ăn khuất sau mấy cây ngũ gia bì được trồng trong chậu bằng xi măng, lúc này có một bóng người đang ngồi ở đó.

Từng tầng lá kép màu xanh đậm xếp chồng lên nhau, khiến tầm nhìn của Hứa Mộc Tử bị che khuất. Không biết vì sao, lúc đưa cô đi tham quan, Hạ Hạ lại không dẫn cô về phía bên này. Hóa ra là có người chưa ngủ, đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa.

Hạt mưa rơi trên kính cửa sổ, tựa hơi thở của màn đêm. Người đàn ông dựa lưng vào chiếc ghế gỗ, hơi dang rộng đôi chân, trước mặt là điện thoại cùng với một tách trà gần như đã uống hết.

Áo phông và quần dài trên người anh đều là loại vải mềm mại, để lại ấn tượng đầu tiên cho người nhìn là vẻ sạch sẽ và dịu dàng. Anh chống tay lên đầu, sườn mặt vô cùng đẹp trai.

Hứa Mộc Tử nghĩ, bất kể là ai đang ngồi dưới làn mưa đêm, dưới ánh đèn lúc ba giờ rưỡi sáng, trong quán trọ ấm cúng mang phong cách đồng quê thế này, thì cảnh tượng ấy đều quá giống một thước phim.

Cũng may là khi nãy cô đã không tắt hết toàn bộ đèn, đang nghĩ đến đây, thì người đàn ông ngoái đầu lại, trầm mặc nhìn về phía Hứa Mộc Tử.

Đường nét rõ ràng của khuôn mặt lọt vào tầm mắt, vốn dĩ tưởng rằng là một người xa lạ, kết quả lại là gương mặt vô cùng quen thuộc.

Sau khi nhìn rõ đối phương là ai, Hứa Mộc Tử đã phải hít một hơi thật sâu, gặp phải ai không gặp, sao lại cứ phải là Đặng Quân thế này!