Vương Thuật

Chương 28

Vở kịch lạc quan đầy màu sắc mà câu lạc bộ kịch mới dựng cuối cùng cũng được diễn vào dịp kỷ niệm ngày thành lập trường. Dù không muốn, Trương Lệ Lệ cũng phải cùng Vương Thuật diễn vai phụ, trong khi vai chính thuộc về Triệu Du. Sau một vở kịch đầy tiếng cười và náo nhiệt, màn che từ từ buông xuống, khán giả lần lượt rời khỏi, các diễn viên bắt đầu tẩy trang, chỉ còn lại Trương Lệ Lệ một mình đầy phàn nàn và buồn bã.

“Vương Thuật, ai đưa cho em mấy xiên kẹo hồ lô thế? Cho anh thử một viên đi, năm sau lễ kỷ niệm anh sẽ viết một kịch bản và để em đóng vai chính.” Anh cả trong câu lạc bộ, Lý Đông Huy, đột nhiên nghiêng người về phía Vương Thuật, đùa cợt với cô.

Vương Thuật nhanh nhạy, lập tức nhận ra ý đồ xấu, “Ô hô, đã đẩy em sang năm sau rồi, anh chẳng bao giờ định cho em làm vai chính đâu, anh chỉ thèm kẹo hồ lô của em thôi.” Cô đẩy xiên kẹo hồ lô ra xa hơn và lạnh lùng nói, “Không cho anh đau, đây là bạn trai em mua để chúc em diễn thành công. Anh muốn ăn thì bảo bạn trai anh mua cho.”

Anh cả thu đầu lại, oán trách: “Anh không đến mức phải biến thành người khác chỉ vì một xiên kẹo hồ lô đâu.”

Trương Lệ Lệ, với đầy sự bất mãn không tìm được lối thoát, nghe vậy liếc nhìn Vương Thuật rồi đột nhiên xen vào, giọng trầm lặng: “Là vì tôi thật sự không hợp vai, hay là vì tôi không biết cách làm thân như một số người?”

Vương Thuật ngạc nhiên, không kìm được mà nhắc nhở: “Tôi cũng chỉ là vai phụ thôi.”

Còn người đóng vai chính thì chưa tẩy trang đã vội vàng chạy đi dự buổi tọa đàm.

Trương Lệ Lệ nói: “Vai phụ cũng có cái khác biệt, dù cậu có bị phân làm vai hài thì cũng là vai hài được yêu thích. Hơn nữa, theo như tôi biết, ban đầu kịch bản này thậm chí không có vai của cậu.”

Trương Lệ Lệ kéo dài khuôn mặt, nói như vậy trong khi tẩy trang, cô ta nâng hạ mấy cái lọ trên bàn khiến bầu không khí sau sân khấu trở nên vô cùng căng thẳng. Những người không liên quan đều đồng loạt tìm cách rời đi. Cửa sau liên tục mở ra rồi đóng lại, như đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của tất cả những người chưa tẩy trang xong.

Hoàng Tiểu San cảnh báo: “Đừng điên nữa, Trương Lệ Lệ. Việc chỉnh sửa kịch bản thêm vai và tình tiết là chuyện bình thường. Chúng ta ban đầu chỉ mong sao có thể cho tất cả mọi người tham gia. Vương Thuật được yêu thích là vì em ấy có tâm, biết tự mình thêm chi tiết cho vai diễn. Em nói xem, em đã làm gì? Vừa đủ thì dừng đi, vở kịch này qua rồi còn vở khác. Vai diễn không hài lòng lần này còn có lần sau, chúng ta đến với nhau là vì cùng sở thích, chứ không phải để gây căng thẳng thế này.”

Trương Lệ Lệ nở nụ cười khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Câu lạc bộ kịch của chị chia bè kéo phái đến mức không thèm che giấu nữa sao? Nếu vậy, tại sao đầu năm học mới còn phải tuyển thành viên? Mấy người tự chơi với nhau là được rồi.”

Hoàng Tiểu San tức giận đến tóc dựng ngược, chị cố gắng hết sức là điều tốt, nhưng nếu trở nên vô lý thì sẽ khiến người khác phản cảm. Chị mở miệng định cãi lại nhưng khi nhìn kỹ, Trương Lệ Lệ dường như đã kiệt sức, mặc dù vẫn đang lý luận mạnh mẽ nhưng mắt đã đỏ, trông như sắp khóc. Chị đành nén giận, giữ im lặng.

Lý Đông Huy không chịu nổi không khí căng thẳng này, anh ta khuyên nhủ: “Mọi người bớt lời đi, không cần thế đâu. Lần sau tôi sẽ viết kịch bản thật tốt, nghĩ kỹ cho tất cả mọi người, được chứ?”

Trương Lệ Lệ không thèm cảm kích, cô ta khinh miệt đáp: “Tôi không cần” bộc lộ hết tính công chúa của mình.

Có lẽ thực sự cảm thấy tủi thân, trong sự im lặng, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, nghẹn ngào phát ra tiếng khóc.

Vương Thuật không quen với thói tự thương hại của cô ta, vừa nhai kẹo hồ lô vừa chậm rãi đáp lại câu hỏi trước đó: “Khi tuyển thành viên, tôi không ngờ lại tuyển được một người như cậu. Đằng nào thì câu lạc bộ kịch cũng không thể giải tán vì cậu, chi bằng cậu tự rút lui đi.”

Hoàng Tiểu San và Lý Đông Huy đồng loạt hít một hơi, Lý Đông Huy đẩy ghế ra sau, làm động tác “không chịu nổi nữa, để tôi đi đi” Hoàng Tiểu San lén lút ra hiệu cho Vương Thuật, ý nói “đủ rồi đủ rồi, cô ta đang khóc, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.”

Tuy nhiên, việc Vương Thuật luôn bị Vương Nhung chê là “điên lên như chó” chắc chắn có lý do. Cô đã chịu đựng Trương Lệ Lệ một thời gian dài. Lẽ ra sau khi vở kịch này diễn xong thì mọi chuyện cũng qua, nhưng Trương Lệ Lệ cứ không ngừng cà khịa, khiến cô không thể nhẫn nhịn thêm. Dù sao thì, mọi người đều mới đến với nhau, ai mà chẳng có chút tính cách kỳ quặc.

Trương Lệ Lệ dùng đôi mắt đỏ hoe tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Thuật.

Vương Thuật lúc này bày ra đúng bộ dạng của một nữ phụ độc ác tiêu chuẩn. Cô nói xong không thèm nhìn Trương Lệ Lệ, đứng lên một nửa rồi nheo mắt nhìn vào gương, gỡ bỏ lông mi giả và miếng dán mí mắt. Sau một hồi vật lộn với lông mi giả và miếng dán mí mắt, cô thấy trong gương Trương Lệ Lệ vẫn đang nhìn chằm chằm mình đầy thù hận, liền thong thả gỡ những mảnh kim tuyến còn vương vào tóc.

“Vương Thuật, mày có ý gì?” Trương Lệ Lệ tức giận nói.

Hoàng Tiểu San đứng lên chắn tầm nhìn của Vương Thuật trong gương, mặc dù cũng bực bội nhưng vẫn rất thành thạo dỗ dành Trương Lệ Lệ: “Đừng để ý đến em ấy, có lẽ em ấy vẫn chưa thoát khỏi vai diễn. Em mau tẩy trang rồi đi rửa mặt đi, loại dầu trang điểm này chưa đến mười đồng một hộp, rất hại da đấy.”

“… Tôi nói thật lòng này.” Vương Thuật dùng giọng chân thành nói từ phía sau Hoàng Tiểu San, “Trong trường còn nhiều câu lạc bộ khác, cậu đừng cứ bám lấy một cái mà làm phiền, thử tham gia những câu lạc bộ khác đi.”

“Mày bị làm sao đấy?” Trương Lệ Lệ đập mạnh xuống bàn, nước mắt trào ra. Cô ta đã quen với việc “tích cực tranh đấu” để đánh bạt người khác, đây là lần đầu tiên bị phản công mạnh mẽ đến vậy.

“Cậu buộc tội tôi vì biết làm việc nên mới được phân vai, cậu không bị làm sao chắc?” Vương Thuật lạnh lùng nói.

Những mảnh giấy vàng trong tóc cô quá nhỏ và nhiều, cô không thể gỡ hết được, nên đành buộc nhanh hai bím tóc nhỏ, quyết định về nhà để Dương Đắc Ý gỡ giúp.

“Tránh ra! Không phục thì đi báo cảnh sát đi!” Cô nói bằng giọng lạnh lùng, rồi bước đi thẳng.

Tuy nhiên, việc công kích một cô gái đang khóc không thực sự dễ dàng như Vương Thuật thể hiện. Dù người thật sự vô lý là cô gái kia, nhưng cô chỉ đang cố gắng bảo vệ lý lẽ của mình. Khi bước ra khỏi tòa nhà hội trường, Vương Thuật ngửa mặt nhìn lên trời, dần dần cảm thấy sức lực giảm sút. Cô khó chịu gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, môi khẽ mấp máy, không thành tiếng, “… Cậu khóc cũng chẳng có lý.”

Hai ngày trước, một lời hứa bất ngờ vang lên trong đầu cô như tiếng sét, “Quyết định thời gian này, không vấn đề gì.” Vương Thuật ngừng gãi đầu, hốt hoảng lấy điện thoại từ túi ra. Quả nhiên, trước khi lên sân khấu cô đã để chế độ im lặng, bây giờ màn hình hiện lên bốn cuộc gọi nhỡ.

Vương Thuật chạy thở hổn hển, nhưng vẫn đến muộn nửa giờ. Cô liên tục xin lỗi Lý Sơ, nhưng không nhận được sự tha thứ ngay lập tức từ anh.

2

Lúc Vương Thuật và Trương Lệ Lệ cãi nhau, tình hình của Lý Sơ cũng không mấy êm đềm.

Gần đây, Hồ Bạc không liên lạc được với Lý Đạo Phi, điện thoại không gọi được, đến công ty và nơi ở cũng không tìm thấy người. Cô ta đành đến gặp Lý Sơ để thử vận may. Lý Đạo Phi nhận cuộc gọi từ Lý Sơ, điều này khiến Hồ Bạc tức giận.

“Tôi biết mà, điện thoại của con trai anh có thể làm anh bật dậy từ cõi chết.” Hồ Bạc cười lạnh, “Anh thấy việc này có ý nghĩa không? Làm như tôi bám riết lấy anh vậy. Tôi bám anh chắc? Tôi chỉ cần một kết thúc rõ ràng thôi mà anh lại sợ như thế sao, chú?”

Lý Đạo Phi tất nhiên không phải sợ, mà ông đã quen kết thúc một mối quan hệ theo cách này. Tháng trước, trước khi ra ngoài, ông đã mua cho Hồ Bạc hai chiếc túi Hermès. Những chiếc túi này nếu bán lại có thể đáng giá hàng chục triệu đồng, ông cảm thấy cách mình kết thúc thật sự rất đàng hoàng. Ông và Hồ Bạc đã quen nhau gần ba năm, tình cảm đã cạn kiệt không còn chút nào. Ít nhất, đó là cảm giác của ông.

Nhưng lúc này, Hồ Bạc lại đang giữ điện thoại của Lý Sơ, điều này cho thấy Lý Sơ đang ở ngay bên cạnh. Dù có tệ đến đâu, ông cũng không thể không giữ phẩm chất trước mặt con trai mình. Vì vậy, ông nói bằng giọng rất bình tĩnh: “Anh chỉ đến Anh để giải quyết vài việc, tiện gặp gỡ bạn bè. Em gọi điện không đúng lúc. Ngoan nào, anh đã uống suốt đêm, bây giờ đầu óc không tỉnh táo. Đợi anh về tuần sau, về rồi nói tiếp.”

Hồ Bạc lạnh lùng đáp: “Chú, tôi học cùng trường đại học với con trai chú, tôi còn là đàn chị của nó, chú thật sự nghĩ tôi là một con ngốc để lừa gạt sao?”

Lý Sơ ngồi ở hàng cuối lớp, tay xoay xoay chiếc bút. Màn hình máy tính của anh đã mờ đi vì không được sử dụng lâu, anh gõ một phím Enter, màn hình sáng lên trở lại, hiện lên công thức nhiệt động học chưa hoàn thành.

Lý Đạo Phi xoa đầu bước xuống giường, rót cho mình một ly nước đá rồi uống một hơi. Ông nhìn chằm chằm vào những giọt sương sớm trên ngọn cây ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong giây lát rồi thở dài: “Hồ Bạc, việc này không có ý nghĩa. Em trả điện thoại lại cho Lý Sơ đi, tìm chỗ khác, tôi sẽ gọi video để nói chuyện kỹ với em.”

Hồ Bạc nói: “Tôi không nghĩ là chúng ta có điều gì không thể nói thẳng ra trước mặt người khác. Anh cứ nói đi. Khi tôi gọi điện cho anh liên tục mấy ngày qua, tôi cũng rất bực bội, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn được mà.”

Lý Đạo Phi ngừng lại một chút, từ bỏ ý định thuyết phục Hồ Bạc không kéo Lý Sơ vào cuộc, rồi ngồi xuống mép giường, hai chân dạng ra, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên ly thủy tinh, dùng giọng điệu ôn hòa để nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Nếu hai chiếc túi Hermès không đủ, tôi sẽ tặng em thêm một chiếc xe nữa, vậy được chưa?”

Hồ Bạc ngẩng mặt lên, cố gắng kìm nén nước mắt. Thực ra, việc nói “muốn một kết thúc rõ ràng” chỉ là cái cớ, cô chỉ không cam tâm chứ không phải ngu ngốc. Cô hỏi: “Anh định tái hôn với vợ cũ phải không? Tôi đã thấy bốn, năm lần hóa đơn in từ cửa hàng của chị ta trong xe của anh rồi. Chị ta hủy hôn, anh hủy tôi, cứ như đã bàn bạc với nhau trước vậy.”

Lý Đạo Phi cười nhạt hai tiếng: “Nếu thật sự muốn tái hôn, làm sao có mấy cái hóa đơn in này? Dù em và Lý Sơ cùng học một trường, nhưng trong tình huống như thế này, Lý Sơ chắc chắn sẽ không hỏi mấy câu như vậy.” Ông ngừng lại, không muốn đôi co với cô ta nữa, cố gắng kiềm chế cảm giác choáng váng và khó chịu sau cơn say, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ: “Lúc mới bắt đầu, chúng ta đã nói rõ ràng rồi, con đường này không thể đi lâu dài. Tôi không phải là người sống cuộc đời yên ổn, lúc đó em cũng nói em không phải.”

Nước mắt Hồ Bạc cuối cùng cũng trào ra, cô ta chấp nhận kết cục như vậy. Cô ta tự cho mình nửa phút để khóc cho hết nước mắt, rồi dùng giọng điệu đầy ác ý cảnh báo người bạn trai cũ ở đầu dây bên kia: “Nếu là con trai anh, hai chiếc Hermès là đủ, nhưng dù sao anh cũng chỉ là một ông chú không còn mấy tài cán nữa, nên phải bù thêm chút đỉnh… Đừng quên chiếc xe mà anh đã thấy lần trước ở phòng trưng bày, màu xanh lá đậm ấy.”



Lúc họ nói những câu cuối cùng, Lý Sơ bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Anh rút dây sạc máy tính, gập sách giáo khoa và ghi chú lại, rồi nhận lấy chiếc điện thoại vẫn chưa ngắt cuộc gọi từ tay Hồ Bạc. Anh không quan tâm đến lời của cô, rằng “ông ấy có điều muốn nói với anh”, mà tắt điện thoại, bỏ vào túi, rồi xách ba lô bước ra ngoài.

Lý Sơ dừng lại ở cửa lớp, trả lại sách giáo khoa vừa mượn cho một người bạn, “Cảm ơn nhé, có một công thức bị trích dẫn sai, tôi đã khoanh tròn chỗ đó rồi.”

“Hả? Gì cơ? Khoanh tròn chỗ nào?” Người bạn còn đang mải suy nghĩ về cuộc điện thoại đầy thông tin của chị Hồ, nên chưa kịp phản ứng. Lý Sơ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, khiến người bạn giật mình, lúng túng đẩy kính lên rồi nhanh chóng lật sách giáo khoa, “Chẳng lẽ mình áp dụng sai công thức rồi à.”

Hồ Bạc ghe thấy Lý Sơ nói chuyện với người khác, cô ta kinh ngạc nhìn qua. Cô ta vừa đi vào từ cửa sau, vì mắt to nhìn không rõ nên cô ta tưởng rằng các bạn học đã tan học hết, không để ý rằng có một cậu bé nhỏ nhắn đang ngồi ở hàng đầu tiên. Lần trước cô đã lỡ lời khi say rượu, tiết lộ rằng “bố cậu ta là bạn trai tôi” và lần này cũng không phải cố ý. Cô ta âm thầm hối hận, tự cắn chặt môi, rồi chạy theo gọi Lý Sơ lại.

“Chị còn có việc gì nữa không?” Lý Sơ quay lại nhìn cô, vẻ mặt rất bình thản.

Bầu trời u ám, từ hôm kia đã bắt đầu như vậy, và độ ẩm trong không khí ngày càng gia tăng. Không cần kiểm tra ứng dụng thời tiết, cơ thể cũng có thể cảm nhận được rằng một cơn mưa thu kéo dài là không thể tránh khỏi.

“Tôi thật sự không nhìn thấy có người ngồi ở hàng đầu.” Hồ Bạc khẽ nói với vẻ xin lỗi.

Lý Sơ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không sao, tôi không thấy có gì đáng xấu hổ cả.”

Hồ Bạc cảm thấy câu nói đó thật chói tai, cô ta hỏi lại: “Vậy cậu có nghĩ rằng tôi đáng xấu hổ không?”

Lý Sơ thấy câu hỏi của cô ta rất kỳ lạ, anh đáp: “Chúng ta không quen nhau lắm, dù là từ phía bố tôi hay từ phía chúng ta cùng có một thầy giáo, nên tôi nghĩ chuyện chị có đáng xấu hổ hay không cũng chẳng cần bàn luận. Tuy nhiên, hy vọng chị sau này đừng đến tìm tôi nữa, vì chúng ta không quen biết nên thật sự là phiền phức.”

Lý Sơ rời khỏi tòa nhà giảng đường thì nhận được cuộc gọi từ Lý Đạo Phi. Lý Đạo Phi xin lỗi anh, nói rằng sẽ mang quà về để đền bù. Lý Sơ hiếm khi phát cáu trực tiếp với ông, anh nói: “Bố thực sự chẳng thấy có gì đáng xin lỗi cả, xin lỗi cái quái gì chứ, con không có yêu cầu gì với bố, con chỉ cần bố giấu kỹ mấy chuyện gái gú linh tinh của mình đi, đừng để con phải thấy mà ngượng!”