Vương Thuật

Chương 13

Trong buổi học judo đầu tiên, thầy giáo dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng sẽ có mấy đứa lơ đễnh chỉ dùng hai vai và cái đầu đến lớp, nên không dạy sâu vào chuyên môn mà chỉ giải thích và minh họa một số kiến thức cơ bản của judo như kỹ thuật cơ bản, thủ pháp, bộ pháp, tư thế đứng, cách ngã xuống, v.v… Sau đó thầy để mọi người tự hiểu và tự do hoạt động.

Vương Thuật cùng hai chị khóa trên không mặc đồng phục judo đứng cuối hàng, theo cách thầy vừa dạy mà ngã người về phía trước. Hai chị khóa trên chỉ ngã hai lần đã nhăn nhó dừng lại, còn Vương Thuật dựa vào ký ức về tên biếи ŧɦái đã sờ mông mình để tự nhắc nhở bản thân không được bỏ cuộc.

Lý Sơ chậm rãi bước tới, khi Vương Thuật lại một lần nữa không chút do dự và không theo phương pháp mà ngã xuống đất, anh đưa tay cản cô lại rồi nói với cô: “Hai tay phải hơi co ở trước ngực, tay em mở quá rộng và nâng quá cao rồi.”

Nghe anh nói thế, Vương Thuật lập tức cứng đờ, tay chân như trở thành những thứ thừa thãi, đặt đâu cũng không thấy thoải mái. Cô càng ngã càng mất tự tin, cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng.

Lý Sơ kiên nhẫn điều chỉnh tư thế cho Vương Thuật, anh khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô rằng đã ổn rồi.

“Anh chắc là mình không dạy sai chứ? Vừa nãy khi thầy giáo làm mẫu, anh còn nói chuyện với chị khóa trên bên cạnh, đâu có nhìn thấy thầy đâu.”

“Chị khóa trên hỏi anh có quen Hà Quần không, anh nói không quen. Anh đã từng đoạt giải vô địch judo nhóm thiếu niên, không dạy sai đâu, cứ làm thế này.”

Vương Thuật lẩm bẩm, “Cũng không cần thiết phải thuật lại cuộc đối thoại với chị khóa trên đâu,” rồi không nói lời nào, cô “Bịch!” một cái ngã xuống, làm Lý Sơ giật mình, đồng tử co rút lại.



Sau giờ học judo là đến giờ ăn trưa. Lý Sơ gọi Vương Thuật lại, bảo cô đợi mình cùng đi ăn trưa, rồi đi vào phòng thay đồ để thay quần áo. Vương Thuật nhìn theo bóng lưng Lý Sơ, miệng muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vào, thầm nghĩ: “Ít nhất cũng nên bàn xem trưa nay ăn gì chứ, lỡ không hợp khẩu vị thì sao…”

Hai chị khóa trên vừa nói chuyện vừa đi ngang qua, nhìn thấy Vương Thuật liền chào hỏi qua loa, “Đang đợi bạn trai à” rồi lướt đi. Vương Thuật nhìn theo bóng lưng của hai chị khóa trên, lại lặng lẽ nuốt một câu “Tôi không có bạn trai.”

Trên đường đi đến phố Hân Đạt, Vương Thuật hỏi Lý Sơ: “Anh đã từng đoạt giải vô địch judo rồi, sao lại chọn môn này làm môn tự chọn nữa?”

Lý Sơ nói: “Để kiếm tín chỉ.”

Vương Thuật lộ ra vẻ “Quả nhiên là vậy”.

Lý Sơ hỏi: “Còn em? Tại sao em chọn môn này?”

Vương Thuật tránh né vấn đề chính, cô giải thích rằng khi đến lượt cô chọn môn học tự chọn thuộc nhóm thể thao thì chỉ còn ba môn là aerobics, kiếm thuật Thái Cực, và judo. Cô cảm thấy mình không giỏi vận động tay chân, nên loại bỏ aerobics đầu tiên, còn judo so với kiếm thuật Thái Cực là một môn học nhanh gọn hơn, vì thế cuối cùng cô chọn judo.

Lý Sơ cụp mi mắt rồi ừ một tiếng, không nói gì thêm. Anh biết năng lực thể thao của cô ra sao, hơn nữa trường G cũng không bắt buộc sinh viên chuyên ngành khác phải chọn môn thể thao, nên chắc chắn phải có lý do khác, nhưng cô không thân thiết với anh đến mức có thể nói hết mọi điều.

Quả đúng như Vương Thuật dự đoán, hai người không hợp khẩu vị khi ăn trưa cùng nhau.

Lý Sơ không ăn được cay, chỉ một hạt ớt cũng khiến anh đổ mồ hôi. Vương Thuật không biết điều này nên đã giới thiệu cho anh món mì nồi đất “Tiểu Hương Quán”. Lý Sơ chỉ ăn một miếng đã dừng lại, mắt đỏ lên, nói là cay quá, nhưng Vương Thuật cứ thúc ép anh cố ăn vì “món này ngon lắm”. Lý Sơ không cưỡng lại được ánh mắt nhiệt tình của Vương Thuật nên cúi đầu ăn thêm vài miếng, nhưng rồi lại đổ mồ hôi toàn thân trong tiết trời xuân se lạnh, cuối cùng bị co thắt dạ dày.



Cô y tế của trường nặng lời phê bình Vương Thuật, hỏi cô có từng nghe câu “mật ong của người này là thạch tín của người khác” chưa. Vương Thuật tất nhiên là nghe rồi, tình cờ hôm qua khi Dương Đắc Ý xem một bộ phim truyền hình tam giác tình yêu đầy máu chó cũng có câu này, Vương Thuật vừa đi vệ sinh về tình cờ nghe được thì nổi cả da gà. Nhưng giờ đây, cô không còn da gà để mà nổi, chỉ còn lại cảm giác hối lỗi.

Có lẽ là do thấy Vương Thuật cúi đầu xin lỗi trông thật đáng thương, Lý Sơ giải thích rằng anh chủ yếu là muốn ăn, anh không chỉ muốn ăn mì nồi đất, mà thực tế, nếu ăn mì nồi đất không sao thì bữa sau anh còn định thử thách món tôm hùm cay ở cuối phố Hân Đạt.

Vương Thuật sợ hãi nói: “Lần sau anh gọi ai khác đi cùng thử thách đi, em không đi nữa đâu, sợ chết đi được.”

Cô y tế nhìn gương mặt vẫn còn đầy mồ hôi lạnh của Lý Sơ, chị ấy giơ ngón tay cái lên rồi đùa rằng: “Cậu theo đuổi con gái mà chịu chi thật đấy.”

Lý Sơ ngẩng lên nhìn Vương Thuật.

Mặt Vương Thuật lập tức nóng bừng, cô lẩm bẩm: “Có mà bỏ đi, tiền ăn vẫn là em trả mà.”

Lý Sơ không nhịn được cười.



Sau một hồi lăn lộn như vậy, cũng đến giờ lên lớp buổi chiều. Vương Thuật buổi chiều không có lớp, nhưng Lý Sơ có, và anh kiên quyết không chịu xin nghỉ. Vương Thuật như con sói xám lớn rình rập, dụ dỗ cả buổi mà Lý Sơ vẫn không chịu lay chuyển, cô đành hậm hực đi cùng anh đến lớp – Lý Sơ vẫn còn đổ mồ hôi, cô không thể bỏ mặc anh được, như thế thì quá vô tâm.

“Anh nên giới thiệu em thế nào?”

Khi bước vào tòa nhà xám của khoa Vật liệu, Lý Sơ đột nhiên quay đầu hỏi Vương Thuật.

Vương Thuật nghĩ ngợi, nói: “… Một kẻ đáng thương luôn phải tự dọn dẹp hậu quả của mình.”

Lý Sơ im lặng một lúc, rồi bất lực nói: “Em nghiêm túc chút đi.”

Vương Thuật giơ hai tay ra: “Anh hỏi cũng không nghiêm túc mà. Giới thiệu gì chứ, lớp các anh không có ai đi dự thính à? Đến rồi đi, ai mà để ý anh chứ?”

Lý Sơ không rõ tình hình ở khoa Ngoại ngữ thế nào, nhưng anh biết khoa mình không có chuyện “đến rồi đi” như thế.

Vương Thuật không hề chuẩn bị tâm lý, vừa theo Lý Sơ bước vào lớp đã bị mọi người chú ý, không phải một hai người, mà là cả chục người. Lúc này cô mới biết, trường G như khoa Vật liệu học, một chuyên ngành tinh hoa, khác hẳn với những ngành đại trà như ngoại ngữ, điểm chuẩn tuyển sinh cao hơn trung bình của các ngành khác hơn sáu mươi điểm – cùng một trường đại học mà điểm chuẩn chênh lệch đến vậy – và áp dụng hình thức dạy học theo lớp nhỏ, tức là lớp của Lý Sơ chỉ có mười một, mười hai người.

Vương Thuật nở một nụ cười gượng gạo để đáp lại ánh mắt dò xét của mười mấy người thì lập tức muốn bỏ cuộc, cô cầm điện thoại lên, cố gắng nói qua kẽ răng: “… Hay là em ra ngoài đợi anh đi.”

Một giọng nam trung niên vang lên sau lưng cô, đầy nhiệt tình:

“Đã đến rồi thì vào đi.”

Là thầy Lý Thu Mãn của Lý Sơ.

Vương Thuật như con rối, cô ngập ngừng gọi theo “em chào thầy” giống như Lý Sơ, rồi để mặc anh kéo cô ngồi xuống một góc. Cô chỉ muốn du hành thời gian về năm phút trước để tát mình hai cái, sao cô lại không bỏ được cái thói đo người theo lòng mình chứ.

Vì môn học trái ngành quá, suốt cả buổi học Vương Thuật gần như chẳng hiểu được gì. Vì quá chán, cô chỉ còn cách tập trung vào Lý Sơ, kết quả là bị thầy giáo đùa ngay giữa lớp: “Ở dưới cứ lén nắm tay nhau thôi, còn nói chuyện gì mà thầm thì thế?”

Vương Thuật có thể nói gì với Lý Sơ chứ? Chẳng qua chỉ hỏi anh xem dạ dày còn đau không, rồi dặn anh uống thêm nước ấm thôi.

… Đợi đã, đúng là có mấy câu thầm thì thật.

Vương Thuật tinh mắt thấy trong cuốn sách của Lý Sơ kẹp một bức tranh chân dung, cô tiếc nuối nói rằng trước đây cô từng đi chơi với bạn, bỏ ra ba mươi tệ để người ta vẽ cho một bức chân dung… xấu đến mức cô chẳng dám mang về nhà. Nghe vậy, Lý Sơ không dao động, nói rằng trình độ của anh cũng khá, nếu có thời gian anh có thể vẽ cho cô một bức.

Vương Thuật ban đầu kinh ngạc vì bức chân dung kia hóa ra là do Lý Sơ tự vẽ, sau đó kinh ngạc vì tay nghề vẽ chân dung của anh lại cao đến vậy – từng nếp nhăn trên khuôn mặt người già, thậm chí chi tiết ở vành tai đều được thể hiện rõ ràng. Cô lặng lẽ cuộn ngón tay lại, như muốn quỳ lạy.

Hai người đang nhỏ giọng trao đổi về tranh chân dung thì màn hình điện thoại của Lý Sơ bỗng sáng lên, là tin nhắn của Lâm Hòa Tĩnh. Lâm Hòa Tĩnh dùng lối viết cường điệu mô tả chi tiết về một ống kính macro mới ra mắt gần đây, cuối cùng đưa ra giá, 140 nghìn tệ (*). Lý Sơ do dự một lúc rồi trả lời, quá đắt, phải suy nghĩ thêm. Vương Thuật nhìn dòng chữ “quá đắt, phải suy nghĩ thêm” một cách hờ hững kia, khuôn mặt dần trở nên méo mó.

(*) Khoảng 462 triệu VND

Giờ nghỉ mười phút giữa buổi, đúng như dự đoán, bạn học của Lý Sơ không kiềm chế được, đều hỏi anh Vương Thuật là ai. Lý Sơ định trả lời thì có người ở cửa lớn tiếng gọi tên anh. Vương Thuật nhìn theo, miệng mở to như trứng ngỗng vì kinh ngạc.

Hóa ra là chị khóa trên chơi violin ở trên lầu của câu lạc bộ kịch mà cô ngưỡng mộ.

Lý Sơ đáp lời ra ngoài. Vương Thuật lật giở cuốn sách của anh, đầu óc lơ đãng, cứ thỉnh thoảng lén nhìn qua. Vì góc độ ánh sáng lúc này hợp lý, cảnh Lý Sơ và chị khóa trên violin đứng đối diện nhau trông đặc biết đẹp, giống như đang chụp ảnh cho tạp chí. Quan hệ của họ dường như rất thân thiết, vì Lý Sơ cứ cười mãi, trông rất thoải mái. Vương Thuật quay lại nhìn nét chữ trong sách của Lý Sơ, khuôn mặt cô dần mất đi sự thoải mái.

Lý Sơ quay lại, thấy cô đang cau mày lật sách của mình, anh kéo ghế ra hỏi: “Anh viết sai gì à?”

Vương Thuật dùng bút chỉ vào dòng ghi chú nguệch ngoạc ở góc phải dưới cùng của cuốn sách, không chút ngượng ngùng nói: “… Nếu phải nói thì, chữ cái đầu tiên của câu này cần viết hoa.”

Lý Sơ liếc nhìn: “Ồ, đó không phải là từ, mà là ký hiệu đơn vị.”

Vương Thuật cúi đầu: “Thất lễ rồi.”

Còn hai phút nữa là vào học, vài người bạn học thích tò mò của Lý Sơ lại chen vào, tiếp tục hỏi câu hỏi lúc nãy dở dang, hỏi Vương Thuật là ai. Lý Sơ im lặng một lúc, rồi trả lời họ, “Là hàng xóm.”

Một bạn học liếc mắt rồi móc điện thoại ra, mở mã QR, cười tươi hướng về phía Vương Thuật, anh ta nhiệt tình nói: “À, nếu chỉ là hàng xóm, bạn là học sinh của trường chúng ta phải không? Nếu không ngại thì kết bạn WeChat làm quen nhau chút nhé?”

Vương Thuật đang cầm điện thoại trong tay phải, ngón tay cô khẽ động, còn chưa kịp nói gì thì Lý Sơ đã đẩy điện thoại của người bạn học kia trở lại. Anh khẽ nhếch môi, hỏi anh bạn: “Bốn trăm cô gái trong danh bạ của cậu cậu đã tìm hiểu hết rồi à?”

Mọi người bắt đầu reo hò, có người hò reo xem anh bạn kia là “hải vương (**)” hay “hải cẩu”, cũng có người hò reo hỏi Lý Sơ “không đùa được như vậy là cậu có ý gì đây”. Vương Thuật chôn mặt vào khuỷu tay, chỉ ước mình mọc ra được đôi tai chó để khi cần thiết có thể gập lại làm ngơ.

Mười phút nghỉ ngơi trôi qua nhanh chóng, thầy Lý Thu Mãn “bộp” một tiếng đặt cái ca trà to xuống bàn, với một câu trêu chọc “Học trò Đới Kỳ, thầy chưa từng dạy trò giành đoạt tình cảm người khác” mà xác định vội quan hệ nhân vật, thầy tự cười ha hả rồi ho hai tiếng, lập tức bắt đầu giảng bài.

“Thầy giáo của anh chắc là sống buồn chán lắm nhỉ.” Vương Thuật khẽ hỏi Lý Sơ, “Chuyện này mà cũng cười sướиɠ đến vậy.”

“Chắc vậy.” Lý Sơ uống một ngụm nước đáp.

“Đừng dừng lại, uống tiếp đi.” Vương Thuật nhìn chằm chằm vào cốc nước của anh, “Em vừa mới rót thêm ít nước nóng vào đó.”

“… Anh cứ tưởng mình nhớ sai, hồi nãy không còn nhiều thế này.” Lý Sơ lẩm bẩm tự nói, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.

Tiếng chuông tan học vừa dứt, chị khóa trên violin lại đến. Lần này chị ấy cầm theo hộp đàn, vừa gặp mặt liền giao luôn cho Lý Sơ cầm. Chị ấy đưa rất tự nhiên, Lý Sơ cũng nhận rất tự nhiên. Chị ấy khẽ gật đầu với Vương Thuật, xem cô như một bạn học bình thường trong lớp này, rồi giục Lý Sơ, “Không đi nữa là muộn rồi.”

“Chắc chị có việc gấp hả?” Vương Thuật dò hỏi.

“À, đúng vậy, phải đi nghe một buổi hòa nhạc, sau đó có một bữa tiệc.” Chị khóa trên mỉm cười đáp.

Vương Thuật nghe vậy liền ngây người, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cô lập tức nói: “Thế thì em cũng đi học đây…” Sau đó giọng cô hơi cố ý nâng lên, “Tiết sau của em ở tòa nhà Dật Phu, xa quá, không chạy là không kịp.”

Chị khóa trên violin lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Lý Sơ, nhưng tiếc là Lý Sơ không để ý đến chị ấy, anh chỉ nghiêng người nhường lối cho Vương Thuật đi qua, rồi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vương Thuật đang vội vã rời đi, hỏi cô cuối tuần có rảnh không. Nhưng Vương Thuật hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì, cô quay lưng lại vẫy vẫy tay, người vừa qua khỏi khúc ngoặt liền biến mất.

“Giữa hai người có chuyện gì à?” Chị khóa trên violin Lâm Ngọc Kỳ chậm rãi hỏi.

Lý Sơ nghe thấy, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn theo hướng Vương Thuật rời đi mà không quay lại giải thích với chị ấy.

“Lúc nãy chị nói với cô bé là đi với cậu, nghe một buổi hòa nhạc, rồi cùng nhau ăn tối.” Lâm Ngọc Kỳ cố ý ngắt câu để nhắc nhở anh.

Lý Sơ chớp mắt chậm rãi, bỗng nhiên hiểu ra và kinh ngạc. Vừa rồi anh đã quên giới thiệu Lâm Ngọc Kỳ là chị của Lâm Hòa Tĩnh, mà Lâm Ngọc Kỳ cũng không nhắc đến việc còn có Lâm Hòa Tĩnh đi cùng!

Anh lập tức lấy điện thoại ra định giải thích với Vương Thuật, nhưng khi mở khung chat lên thì lại dừng lại, vì nghĩ cách giải thích thế nào cũng kỳ lạ. Nếu Vương Thuật nhắn lại một câu “Anh có nhắn nhầm người không vậy?”, thì tình huống sẽ thật sự quá đỗi khó xử.

Lâm Ngọc Kỳ đút hai tay vào túi áo, chị ấy suy nghĩ một chút về biểu hiện của Vương Thuật lúc nãy, rồi nhìn Lý Sơ vẫn chưa gửi tin nhắn, cũng đoán được đại khái tình hình là gì.

“Triệu chứng của cậu rất rõ ràng rồi, chị không cần hỏi thêm nữa.” Lâm Ngọc Kỳ nói, “Vẫn chưa tỏ tình với người ta à?”

“…Chưa.” Lý Sơ im lặng một lúc, rồi đáp.

“Vậy sao không đi tỏ tình?” Lâm Ngọc Kỳ hỏi.

Lý Sơ chú ý đến chiếc kẹp tóc màu đen mà Vương Thuật để quên trên bàn học, anh nhặt nó lên và nhét vào túi của mình, rồi chậm rãi nói: “Vì em ấy luôn giả vờ tự nhiên tránh né em, cứ như em ấy không thích em.”

Lâm Ngọc Kỳ ngạc nhiên thốt lên một tiếng “À” ngắn gọn, vì lý do này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chị ấy, nên chị không khỏi lộ ra vẻ mặt khó hiểu.