Chương 7
Đông Phương Nhiêu bây giờ không biết ứng đối như thế nào, nói vài câu đơn giản, cũng không biết rốt cuộc đã nói gì, chạy trối chết.Tìm chỗ an tĩnh một chút ngồi xuống bình phục nhịp tim, không thể trách Đông Phương Nhiêu, kiếp trước kiếp nầy đều là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Kiếp trước Đông Phương Nhiêu làm không được loại chuyện đó, kiếp nầy Đông Phương Nhiêu còn chưa kịp phản ứng đã phát sinh, chếch thời điểm phát sinh thần chí còn thanh tĩnh, buổi tối hôm đó hai thân thể cùng dây dưa, thô bạo, cuồng dã rõ mồn một trước mắt.
Muốn Đông Phương Nhiêu chợt đối mặt với người mình không có chút tình cảm nào nhưng thân thể quen thuộc với nhau như vậy, thật làm khó Đông Phương Nhiêu trời sinh tính tình lãng mạn nhưng trong xương lại bảo thủ nghiêm cẩn.
Giới giải trí không lớn, luôn có một ngày gặp mặt lại, chẳng qua là Đông Phương Nhiêu không nghĩ tới nhanh như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị võ trang đầy đủ hắn đã tới rồi.
Đông Phương Nhiêu nhìn chằm chằm hướng đường đi, chỉ sợ Ngô Minh Hạo dẫn Phương Diễn kia nghênh ngang tiến vào, nhưng thật may là bọn họ dường như không định đi vào, nhìn chòng chọc nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, Đông Phương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, không sợ việc gì khó, chỉ sợ nội tâm bị hành hạ, bây giờ thật gian nan. Ít nhất cũng cho cô một chút xíu thời gian, cho dù chỉ nửa giờ, Đông Phương Nhiêu tin khi gặp lại Phương Diễn cô sẽ bình tĩnh, sẽ là một Đông Phương Nhiêu ưu nhã tự tin.
Sau khi vào studio Vũ ca liền đi chung quanh xử lý quan hệ nhân tế, cơ hội tốt như vậy hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, để Đông Phương Nhiêu một mình ngồi một bên.
Người tới lục tục, trên căn bản đều quen mặt. Đông Phương Nhiêu trí nhớ khá tốt, đa phần gặp qua một lần đều có ấn tượng, huống chi lúc thử vai những người này đều có biểu diễn, mà kỹ năng diễn xuất lại không tầm thường.
Nổi bật là Lý Như Cửu, hôm nay mặc một bộ dạ phục màu trắng, bên hông thắt một đóa hoa đỏ thẫm chiếm cả một phần ba eo quần, vốn là phối hợp kỳ quái, nhưng mặc trên người Lý Như Cửu tăng thêm mấy phần khác biệt. Giúp Lý Như Cửu tôn lên làn da như tuyết càng thêm trắng nõn nhu nộn.
Lý Như Cửu vừa vào, mọi người đang đứng tụm ba tụm bảy nói chuyện phần lớn nói thêm mấy câu rồi kết thúc đề tài, rối rít hướng Lý Như Cửu chào hỏi, rất nhanh lấy Lý Như Cửu làm trung tâm tạo một vòng vây bên ngoài, Đông Phương Nhiêu nhìn Lý Như Cửu bị dìm ngập không nhìn thấy nữa. Trong lòng đồng tình một trăm hai mươi phần trăm với Lý Như Cửu, chẳng bao lâu trước kia, mình cũng dưới tình huống như thế trải qua hơn mười năm, nghĩ tới mà phát sợ.
Dù vậy, cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, cô cũng không buông tha cho nghề này mà phát triển ngoài ngành, hoặc giả ước nguyện ban đầu không giống nhau, mục đích cuối cùng cũng như nhau, nghĩ vậy, lại cảm thấy không có gì đáng thương nữa .
Đều tự tìm lấy.
“Sao hả, còn chưa quen à?” Đang suy nghĩ, có một thanh âm dường như đang cùng mình nói chuyện, quay đầu nhìn lại, Thi Lam Lam cầm một ly rượu đang đứng bên cạnh, thấy Đông Phương Nhiêu nghe thấy, cũng không hỏi một câu liền ngồi xuống ghế salon bên cạnh Đông Phương Nhiêu.
“Hơi nhiều người.” Đông Phương Nhiêu thành thật trả lời. Cũng không nói quen hay không quen, vài chục năm rồi, tham gia vô số yến hội tương tự, cũng sớm đã là một phần sinh hoạt hòa vào trong xương cốt.
“Cô thật khác biệt.” Thi Lam Lam nhấp môi rượu, hồi lâu nói một câu.”Đều nói giới giải trí phức tạp, nhưng cũng có thể rất đơn giản, đều xem cô làm thế nào. Tôi rất mừng vai chính 《 manh đồng 》là cô, ánh mắt Ngô Minh Hạo luôn luôn tinh chuẩn độc đáo, bây giờ tôi rất bội phục hắn. Vai diễn lần này của tôi là nữ nhị《 manh đồng 》, chị hai Huân Nhi, rất vui có thể hợp tác cùng cô.”
Đông Phương Nhiêu trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới Thi Lam Lam sẽ đặc biệt chạy tới nói những điều này, vốn trong vòng này chính là cậy cao đạp thấp, coi như không đạp, nhưng luôn ngầm phân chia cấp bậc, mọi người đều nhìn thân phận, một tiền bối sẽ không chủ động tìm hậu bối tâm sự, người có danh tiếng càng sẽ không tìm người như Hách Giai Giai không có tiếng tăm gì, Đông Phương Nhiêu ngồi ở đây hai mươi mấy phút, người tới chào hỏi một người cũng không có, không phải là không thấy chỉ là khinh thường nói với cô, tự nhiên Thi Lam Lam, cái người danh tiếng cực kỳ vang dội này đến, Đông Phương Nhiêu có chút thụ sủng nhược kinh. (được chú trọng mà sợ hãi)
“Ngày đó rất cảm ơn cô đã trợ giúp.” Đông Phương Nhiêu còn nhớ rõ buổi thử vai, nếu không nhờ Thi Lam Lam đáp một câu, nhân vật manh nữ kia cũng sẽ không diễn được sâu động nhân tâm đến vậy.”Nhìn cô diễn, tôi cũng rất mong đợi sau này hợp diễn với cô.”
Diễn xuất của Thi Lam Lam tuyệt đối ở cấp bậc nồng cốt, cùng cô ấy trên một khán đài, nhất định được ích lợi không nhỏ.
“Cô khách sáo rồi.” Thi Lam Lam đứng dậy, “Tóm lại cứ vậy đi, chúng ta đến studio gặp lại sau.” Cầm ly rượu lại đi nơi khác.
Nghi thức mở máy đơn giản mà long trọng, đại khái có liên quan đến Ngô Minh Hạo ở trước mặt truyền thông xưa nay khiêm tốn, cả quá trình Ngô Minh Hạo không lên đài, mãi cho đến 8 giờ rưỡi tối tiếng chuông mở máy mới chính thức bắt đầu, hắn cùng Phương Diễn hai người nghênh ngang đi tới hội trường, hai người này vừa vào liền bị một đám người bao vây, ba tầng trong ba tầng ngoài, hoàn toàn không ai để ý tới Đông Phương Nhiêu.
Thời điểm nghi thức mở máy hai người này ở dưới sân khấu tùy tiện tìm ghế hàng đơn vị ngồi xuống, sung làm người qua đường Giáp, bị Đông Phương Nhiêu vừa nhìn thông suốt trong lòng khinh bỉ.
Đông Phương Nhiêu được nhân viên dẫn lên sân khấu ngồi vào vị trí chủ vị buổi họp báo, bên trái theo thứ tự là ảnh hậu Lý Như Cửu, nữ phụ tốt nhất Thi Lam Lam, còn có nhân vật sư phụ Hàn Phân Lão sư, bên phải ảnh đế Nghi Hạo Đông, còn có thần tượng đại chúng Hàn Vũ, Hàn Vũ bộ dạng hai mươi mốt hai mươi hai, cùng độ tuổi Hách Giai Giai, nhưng danh tiếng hiển nhiên so Hách Giai Giai không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần, người bên phải ngoài cùng kia Đông Phương Nhiêu không biết, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tên Mục Hàm Sanh, tên rất đặc biệt, trong lúc Đông Phương Nhiêu đi lên đài vô tình liếc một cái liền nhớ.
Đông Phương Nhiêu biểu hiện làm chủ phương rất rõ ràng, giới truyền thông, còn có vài người xem náo nhiệt ở ngoài, đội hình như vậy không khó nhìn lắm, Đông Phương Nhiêu vóc dáng nhỏ nhắn ngồi ở trung tâm, lại không có tiếng tăm gì bình sinh không nổi bật, không thể không nói là sao quanh trăng sáng, ánh sáng ngọc loe lói. Một người mới hơi có tư cách trong lòng vào lúc này cũng không khỏi không biểu hiện ra vẻ hốt hoảng. Trong xương cốt Đông Phương Nhiêu, mười mấy năm qua lão luyện giao thiệp cùng truyền thông giá khinh tựu thục (khinh thường giả dối quen thuộc), bề ngoài Hách Giai Giai tuổi còn trẻ, dáng ngoài thanh tú tịnh lệ đơn sơ chỉ cần cho Đông Phương Nhiêu tĩnh táo tô đậm vẻ thần bí và làm cho người ta muốn cùng khí chất kia thân cận.
Một cuộc nghi thức cùng phỏng vấn xong, Đông Phương Nhiêu đối đáp trôi chảy, mười mấy vấn đề, luôn có một chút điêu toản (hỏi khó), cũng bị Đông Phương Nhiêu đánh Thái Cực trả lời né tránh quá khứ, đến cuối cùng ngay cả mấy người trên đài cũng rối rít đối với Đông Phương Nhiêu lau mắt mà nhìn, trước khi lên đài làm chủ phương còn nhờ người ta nói là chiếu cố người mới, nhìn trận chiến này, nơi nào cần người chiếu cố, ngay cả bọn họ bị hỏi một hai vấn đề lúng túng thì đồng chí Hách Giai Giai người mới này còn ra mặt thay họ giải vây. Thấy thế nào cũng không giống là người mới, so với bọn họ còn kinh nghiệm lão luyện hơn!
Người như vậy cư nhiên mới hai mươi mốt hai mươi hai, cũng cư nhiên mới tham gia trận ký giả lần đầu như vậy, nhìn từ góc độ nào cũng làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi, bỏ ra số tuổi cùng kinh nghiệm không nói, mọi người đều sẽ cho đây là lão quỷ thấm nhuần giới giải trí nhiều năm.
Nhưng sự thật không thể nghi ngờ, rất nhiều người không thể không cảm thán trong lòng, người này trời sanh thuộc về ngành giải trí, ánh mắt Ngô Minh Hạo thật là sắc bén, nơi nào cũng có thể đào được bảo vật, Đông Phương Nhiêu ứng đối truyền thông biểu hiện ra phong độ trầm ổn của một đại tướng không thể nghi ngờ là vén màn bí mật cực đại, theo 《 manh đồng 》 biểu diễn, người mới Hách Giai Giai này làm cho người xem, giới truyền thông chờ đợi lẫn kỳ vọng sự cống hiến của cô ấy trong giới giải trí.
Nghi thức kết thúc chính là cử hành dạ tiệc, Đông Phương Nhiêu lần này đi xuống đài cũng chưa được thanh nhàn, truyền thông ngửi được tin tức đặc biệt đối với người mới Hách Giai Giai này sinh ra lòng hiếu kỳ khổng lồ ùa lên, thậm chí ngay cả ảnh đế Nghi Hạo Đông, ảnh hậu Lý Như Cửu bên kia cũng không có trận chiến hùng thế như Đông Phương Nhiêu nơi này, Đông Phương Nhiêu trước còn cảm thán tình cảnh Lý Như Cửu mới tiến vào, hiện tại ruồng bỏ không còn chút nào.
Hách Giai Giai không phải là danh nhân, một năm tới nay cũng không sở tác vi (công tác, hoạt động), hoàn toàn có thể coi như là người mới xuất đạo, vì vậy lúc này Đông Phương Nhiêu cùng truyền thông giao thiệp cũng phá lệ thận mà đợi chi (thận trọng đi tới), thái độ ân cần, cơ hồ là hữu vấn tất đáp (hỏi gì đáp nấy), phỏng vấn xong xuôi cũng hơn một tiếng. Đợi Đông Phương Nhiêu đột phá trùng vây đã nhanh đến 11 giờ tối, cũng may lúc tiến vào đã ăn lót bụng, nếu không khẳng định đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
“Hách tiểu thư cùng tôi lần trước gặp mặt, bây giờ thay đổi rất nhiều.” Đông Phương Nhiêu bạc đãi cái gì cũng chưa bao giờ bạc đãi dạ dày của mình, khẩu vị rất tốt, trong mâm tràn đầy thức ăn, đang vươn tay muốn gắp lên một khối điểm tâm ngọt, đã có người giúp một tay thả một khối lên dĩa, Đông Phương Nhiêu quay đầu nhìn lại, không phải Phương Diễn còn ai.
Phương Diễn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (cười như không cười), bên trong đôi mắt mập mờ để cho Đông Phương Nhiêu cảm thấy ghét không hết, “Phương đại gia luôn trăm công nghìn việc bận rộn, mỗi lần gặp mặt đều nhớ rõ sao.”
Trời mới biết hôm nay mới xem là lần đầu tiên Đông Phương Nhiêu thấy hắn, đêm hôm đó không tính.
Đông Phương Nhiêu tính tình quật cường, điển hình của loại “người không phạm ta ta không phạm người”, chịu không được thua thiệt. Bất kể là lời nói hay là những phương diện khác. Phương Diễn này ngược lại chiếm đủ, ngày đó khi dễ trên thân thể còn không nói, hôm nay lời nói cũng không bỏ qua.
Hai ngày nay tin tức Hách Giai Giai dùng đêm đó đổi lấy cơ hội thử kính cũng tới, nói là hai ngày nữa cho Hách Giai Giai kịp chuẩn bị, kịch bản Đông Phương Nhiêu cũng nhìn, đích xác là kịch bản tốt, cũng khó trách Hách Giai Giai bỏ ra giá cao như vậy đánh đổi.
Dĩ nhiên, Đông Phương Nhiêu cũng không biết chính xác Hách Giai Giai rốt cuộc là tự nguyện hay bị bức bách, Đông Phương Nhiêu tình nguyện Hách Giai Giai là bị bức bách, nhưng rõ ràng, phần trăm Hách Giai Giai tự nguyện chiếm quá cao.
Phương Diễn cũng không ngờ tới Đông Phương Nhiêu trả lời cay cú như thế, trước kia gặp mấy lần không phải là ôn tồn thì là câu hồn nịnh hót , Phương Diễn ở trong vòng luẩn quẩn này là đã nổi tiếng hoa tâm (đào hoa a), bạn gái nhiều vô số kể, toàn cấp bậc ảnh hậu, loại kém như Hách Giai Giai đi ra ngoài cũng không có người nhận ra.
Chỉ cần Phương đại gia hắn nhìn vào mắt, trên căn bản ai cũng không cự tuyệt. Hắn có tư cách đó, trong giới người nào không biết Phương đại gia đối với bạn gái từ trước đến giờ hào phóng, dù chỉ một đêm xuân, cho một viên kim cương cũng bình thường, muốn nhân vật lời của hắn tùy tiện ném ra ngoài cũng đủ hưởng thụ cả đời. Huống chi bề ngoài khá ổn, đủ cho nữ giới trong giới giải trí suy tâm, chỉ vì chiếm được đêm xuân cùng Phương đại gia cả đêm.
Hách Giai Giai chỉ là một trong số bạn gái hùng hậu của Phương Diễn thôi, nếu như không phải hôm nay đυ.ng phải, Phương Diễn hoàn toàn quên người này tồn tại. Bọn họ bất quá theo như nhu cầu, Phương Diễn muốn một người mới mẻ, Hách Giai Giai muốn một vai trong kịch truyền hình hắn đầu tư, cô muốn thì cho cô, chuyện này để người phía dưới an bài, tự có người sẽ để ý làm thỏa đáng.
Nhưng hôm nay gặp lại Hách Giai Giai , lại bị Đông Phương Nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên nhớ nữ nhân này là người duy nhất một lúc hắn rời giường còn không dậy nổi, hắn bất quá rời khỏi một chút, sau khi trở lại liền biến mất không thấy bóng dáng. Phương Diễn vẫn nhớ một lần cuối cùng ở trên giường người kia thở dốc thật thấp cùng phản kháng không thể để cho máu nhân thú sôi trào, còn có nửa người dưới kia chặc trất làm người ta mất hồn lạc vía, gọi một hai cuộc điện thoại cũng không liên lạc được, sau đó mới phát hiện dưới sàn có một chiếc điện thoại di động màu đỏ của nữ . điện thoại di động sớm đã không còn pin tắt máy, chắc là Hách Giai Giai để lại .
Phương Diễn chưa bao giờ thiếu nữ nhân làm ấm giường, không có ai vô tình nhắc đến tên ba chữ này Phương Diễn rất nhanh quên mất Hách Giai Giai.
Nhưng rõ ràng, hôm nay Phương đại gia lại bị ' Hách Giai Giai ' trước mắt gợi lên hứng thú.
“A? Hôm nay không biết cô là nhân vậy chính, không biết có phải hay không dùng cùng một thủ đoạn đổi được, Ngô Minh Hạo nổi danh khổ hạnh tăng (thầy tu), không nghĩ tới cô có tay nghề này, vì leo cao cô thật đúng là hao phí sức lực, quả nhiên làm cho người ta thay đổi cách nhìn.”
Câu nói phía sau có chút chói tai , dĩ nhiên không phải Phương Diễn thích Đông Phương Nhiêu, hoàn toàn là thân ở trong muôn hoa, thân cành vàng lá ngọc Phương đại gia được cưng chiều chạm tới lòng tự ái thôi.