Chương 17
Phương Diễn tới rất đúng lúc, Đông Phương Nhiêu đọc xong kịch bản vừa đem cất đã thấy phục vụ dẫn Phương Diễn tới.Phương Diễn thật sự lớn lên nhìn rất tốt, toàn thân tỏa ra khí chất thượng lưu, cho dù đứng trong một đám minh tinh xuất chúng, vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra anh.
Anh ngồi xuống ghế sa lon đối diện Đông Phương Nhiêu, gọi một ly cà phê, quay đầu nhìn cô. Con ngươi đen tối không để người ta thấy rõ anh đang suy nghĩ gì.
“Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.” Phương Diễn không nói lời nào, Đông Phương Nhiêu cũng không thể cứ cho thời gian trôi qua như vậy, mở miệng trước.
“Em muốn nói chuyện gì?” Phương Diễn thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra vui hay buồn.
“Quan hệ giữa chúng ta.” Suy nghĩ một chút, Đông Phương Nhiêu chọn câu tương đối dễ dàng vào chánh đề nói..., Thấy Phương Diễn nhíu mi, giải thích, “Anh không cảm thấy quan hệ giữa chúng ta rất có vấn đề sao?”
Phương Diễn nhẹ giọng cười một tiếng: “Nói thật, anh không cảm thấy giữa chúng ta có bao nhiêu vấn đề.”
Phương Diễn giọng nói cùng vẻ mặt khiến Đông Phương Nhiêu rất buồn bực, giống như là bản thân cô hồ nháo vậy, nhưng Đông Phương Nhiêu biết cô không phải hồ nháo, chuyện này với cô mà nói rất nghiêm túc.
“ Quan hệ nam nữ không bình thường, còn giao dịch, còn không có vấn đề sao?” Đông Phương Nhiêu cũng học Phương Diễn đem mi nâng lên, “Huống chi, anh có rất nhiều bạn gái.”
“A?” Phương Diễn cười “Em đây là đang ghen?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ muốn nói tôi hoặc giả có thể thối lui khỏi mối quan hệ phức tạp này, dù sao người thích anh nhiều như thế.”
“Tôi nghĩ chúng ta chẳng qua theo nhu cầu.”
“Đương nhiên là chuyện trước kia, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục quan hệ như vậy.”
“Trong điện thoại anh nói em nghe không rõ sao? Hách Giai Giai, tại sao em luôn lựa chọn điều em nguyện ý nghe, đem những thứ trọng yếu bỏ ngoài tai?” Phương Diễn khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn, phát ra ' run run ' giòn vang, hiển nhiên đã không muốn tiếp tục cái đề tài này. Nhưng mà cô còn muốn cố gắng gỡ bỏ vấn đề này, Đông Phương Nhiêu rất rõ, chỉ cần mình còn ở lại chỗ này một ngày, nhất định trốn không thoát Phương Diễn, trừ phi anh cam tâm tình nguyện buông tay, bằng không cô phải nghe lời anh.
“Chẳng phải anh đã chán tôi rồi sao?” Đông Phương Nhiêu trên mặt rất trầm ổn, trong lòng nóng nảy giống như bị mèo cào.
“Hách Giai Giai em nói ngược rồi, ngược lại em nói một chút lỗ tai nào của em nghe anh nói chán em hả?”
“.. . .”
“Anh không có nói qua đúng không?” Phương Diễn chê cười một tiếng, “Hách Giai Giai em lại tự cho là thông minh.”
“Nhưng mà anh đã có nhiều nữ nhân thích anh mà.” Đông Phương Nhiêu tiếp tục giãy giụa.
“Vậy cũng không có nhiều hơn một Hách Giai Giai.” Phương Diễn đặt cái ly đang cầm xuống, “Hách Giai Giai em đừng nghĩ thêm nữa, trừ phi anh chán, nếu không em đừng mong phủi sạch quan hệ với anh.” Nói xong cười với Đông Phương Nhiêu, nụ cười sạch sẽ lại thấu triệt, nhưng lời nói ra hoàn toàn không giống như vậy, cô thật muốn tặng anh hai tát tay, “Thật ra thì anh rất thích em, tại sao em không thể học một ít từ Lý Như Cửu hay Lâm Hạnh Nhi, em xem các cô ấy luôn giữ tinh thần thản nhiên, anh có bao nhiêu nữ nhân cũng không thèm để ý, bây giờ không phải như nhau cũng trôi qua rất tốt sao?”
Thật ra thì Phương Diễn căn bản không muốn nói ra lời như vậy, mị lực Phương đại gia, coi như không có kim tiền chất đống cùng danh tiếng cũng đủ để không ít nữ nhân điên cuồng tranh giành. Nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác anh muốn Đông Phương Nhiêu nhận thức rõ ràng một thực tế, nên mới nói những lời này.
Phương Diễn đã nói đến vậy, Đông Phương Nhiêu còn muốn cố gắng phản bác cái gì, thật khờ. Cô không muốn chuyện giống đêm hôm trước khi đi theo đoàn phim《 manh đồng 》trải qua một lần nữa, Phương Diễn luôn có phương pháp để trị cô.
“Ừm, tôi hiểu.” Đông Phương Nhiêu cúi đầu, thấp giọng nói, đôi tay nắm chặt ly cà phê run rẩy. Bị vũ nhục cùng tính chất quan hệ giao dịch như vậy, Đông Phương Nhiêu cả đời không có gặp phải. Sống lại, thế nhưng chuyện đã thành.
Cái gì giới văn nghệ, cái gì diễn xuất, cái gì ảnh hậu, cái gì điện ảnh, cái gì lịch trình, những thứ kia rốt cuộc có cái gì quan trọng? Cô thế nhưng vì những thứ đó làm chuyện này, hơn nữa để cho cô cảm thấy bi ai hơn là cô vậy mà không thể phản kháng chút nào. Không đành lòng từ bỏ công việc này mà đi tìm đến những khác trong cuộc sống. Không làm minh tinh thì sao? Không vào giới giải trí thì thế nào? Đập thiết bán nồi, làm phục vụ rửa chén, không phải là có thể sống sao.
Nhưng cô sợ.
Thay vì nói cô kiêng kỵ Phương Diễn, còn không bằng nói cô đang vì mình cảm thấy bi ai cùng chán ghét.
Khi Phương Diễn nói sẽ làm cô mất đi tất cả, cô vậy mà sợ.
Phương Diễn không có ở lại qua đêm, có lẽ anh cố ý cho cô thời gian suy nghĩ thật kỹ, anh căn bản không hề sợ cô sẽ chạy trốn. Đúng vậy a, anh sợ cái gì? Anh bắt được xương cốt của cô rồi, đâu cần lo lắng ý tưởng của cô như thế nào. Dù sao cuối cùng cô nhất định sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh .
Vũ ca gọi điện thoại tới hỏi kết quả như thế nào, biết hắn quan tâm cái gì, hắn chỉ quan tâm vai diễn rốt cuộc có hay không bắt được, có hay không bị Đông Phương Nhiêu đẩy đi. Trước kia cảm thấy Vũ ca đối với Hách Giai Giai tốt, nhưng lợi ích trước mặt, ai có thể thuần túy, thật thà mà bỏ qua được đây?
Đông Phương Nhiêu nhàn nhạt nói “Đã nhận.” Liền cúp điện thoại. Ngã xuống giường động cũng không muốn động, cuộc sống như thế, còn bao lâu nữa?
Sau khi an bài thỏa đáng, chuyện về sau tự nhiên thủy đáo cừ thành, một tuần sau, song phương đã ký xong hợp đồng, chuẩn bị bắt đầu làm việc. 《 manh đồng 》 tuyên truyền cùng đương kỳ《 hạ điện y thủy 》không bị trùng lịch trình, trên căn bản 《 manh đồng 》 tuyên truyền xong, 《 hạ điện y thủy 》mới bắt đầu.
Thời gian này, để tuyên truyền 《 manh đồng 》 Đông Phương Nhiêu phải chạy khắp nơi trong nước, một ngày có khi đi đến ba bốn địa phương khác nhau, thân thể mệt mỏi sẽ kéo lê vào khách sạn, Đông Phương Nhiêu rất muốn nằm trên giường không bao giờ tỉnh lại nữa .
Vừa vào phòng liền nghe tiếng nhạc chuông rung, Đông Phương Nhiêu ra ngoài vẫn không mang theo điện thoại di động, đặt trong túi du lịch vào đến khách sạn cũng chưa có lấy ra, mở túi du lịch ra tìm được điện thoại di động, nhìn cũng không nhìn đã nhận.
“Uy?” Đông Phương Nhiêu thanh âm hữu khí vô lực, người đã thuận thế nằm chết dí trên sô pha, một cái chân nhu vào trên sô pha, một cái chân còn đang trên sàn nhà, tư thái tùy ý.
“Là anh.” Bên đầu điện thoại kia thanh âm vang lên, nhàn nhạt lại đặc biệt.
“Ừ.” Đông Phương Nhiêu đáp một tiếng, cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, lại không muốn đứng lên, ánh mắt cố gắng mở ra lại cảm thấy lao lực, dùng sức nháy mắt mấy cái, rốt cục từ bỏ nhắm hai mắt lại luôn. Trong lòng còn suy nghĩ, thanh âm này thật là dễ nghe, êm ái như hát ru.
“Em đang ở đâu?” Người kia hỏi.
“Trong phòng.” Hoàn toàn là theo bản năng trả lời, trong đầu một đoàn mơ hồ, bên trong điện thoại người nọ lại nói gì đó, Đông Phương Nhiêu nghe còn không hiểu lấy gì nhớ “Ừ” “Ừ” vài tiếng, cuối cùng thanh âm cũng biến mất, điện thoại treo lúc nào cũng không biết.
Nửa ngủ nửa tỉnh Đông Phương Nhiêu chợt giật mình, đầu óc cả kinh, mới vừa rồi gọi điện thoại tới là Phương Diễn? Nhìn lại điện thoại di động, quả nhiên là số điện thoại Phương Diễn, cuộc gọi đã ngắt, Đông Phương Nhiêu ngơ ngơ không biết nghĩ gì, chống một tay ánh mắt nhìn đến phòng tắm thật lạnh a, lưu luyến cảm giác ấm áp thoải mái trên giường.
Thôi, quản hắn khỉ gió, bây giờ mệt quá.
Hôm sau bị Vũ ca gõ tỉnh, ngựa không ngừng vó lại bắt đầu công việc lu bù lên.
Khách sạn này cũng là trạm tuyên truyền cuối cùng của đoàn phim《 manh đồng 》 , xong việc Đông Phương Nhiêu có ba ngày để nghỉ ngơi, tiếp đến là hội tụ vào《 hạ điện y thủy 》.
Trở lại thành phố S đã là bốn ngày sau, đã đáp ứng tham dự một tiết mục tống nghệ tại một địa phương nổi danh, tốn thêm một ngày.
Phương Diễn làm như gắn thiết bị theo dõi trên người Đông Phương Nhiêu, cô mới xuống máy bay mở nguồn di động, Phương Diễn liền gọi tới.
Hai người hẹn ở một nhà hàng nổi danh ở thành phố S ăn tối.
Đông Phương Nhiêu xuống máy bay là buổi trưa, còn cả một buổi chiều để nghỉ ngơi. Hẹn ăn cơm tối ý nghĩa chỗ nào chắc tất cả mọi người đều rõ, Đông Phương Nhiêu ngủ thẳng đến sáu giờ, dọn dẹp sửa soạn một chút rồi đến điểm hẹn.
Phương Diễn đã sớm đặt chỗ, loại phòng ăn cao cấp này Phương Diễn từ trước đến giờ luôn ở vài bao gian cố định, chỉ cần nói một tiếng với nhân viên tới tìm Phương Diễn, phục vụ tự động dẫn tới nơi. Cửa không khóa, trong bao gian còn có một nữ nhân đứng trước mặt Phương Diễn.
“Nếu không phải nhờ anh, tôi nghĩ tôi sẽ không lấy được nhân vật này, cám ơn anh.. .. . .”
Nữ nhân kia vừa nói, một chữ cũng không lọt ra ngoài toàn bộ truyền vào tai Đông Phương Nhiêu, phục vụ đưa Đông Phương Nhiêu tới cũng đã rời đi, Đông Phương Nhiêu lúng ta lúng túng đứng ở đó, đi vào cũng không phải, không vào cũng không phải, giống như nghe được thứ không nên nghe, cứ đứng yên sửng sốt, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất nên gõ cửa.
Nhưng muốn trách cũng phải trách Phương Diễn cùng nữ nhân này quá không cẩn thận, ở bên trong đàm luận cũng không đóng kín cửa. Nữ nhân kia nói tiếp.
“Tối hôm nay 9 giờ có một buổi dạ hội, không biết anh có thể nể mặt tham gia, Lâm Hạnh Nhi còn có rất nhiều người trong đoàn phim cũng phải đi, nghe nói còn có đạo diễn Ngô Hạ Ngự mới về nước.. .. . .”
Nghe được Ngô Hạ Ngự, Đông Phương Nhiêu vễnh tai, đây không phải người anh mà đạo diễn Ngô Minh Hạo luôn miệng nhắc tới sao? Nghe nói cũng là một vị đạo diễn tư thâm, ở trong ngoài nước được có danh tiếng rất cao. Chẳng qua là Ngô Minh Hạo là đạo diễn phim điện ảnh, mà Ngô Hạ Ngự chuyên lĩnh vực phim truyền hình.
“Buổi tối hôm nay tôi không có thời gian.” Chỉ nghe Phương Diễn từ chối, Đông Phương Nhiêu đang trong đầu thu tác các loại tin tức có liên quan Ngô Hạ Ngự, kết quả Phương Diễn chuyển đề tài một cái: “Hách Giai Giai, em nghe đủ chưa?”
Đông Phương Nhiêu nhìn hai người kia, hai người kia đã song song chuyển sang nhìn mình. Phương Diễn sắc mặt lãnh đạm, nhưng đây không phải trọng điểm trong mắt Đông Phương Nhiêu, Phương Diễn ở một loại trường hợp đều là sắc mặt này, Đông Phương Nhiêu mặc dù cùng Phương Diễn tiếp xúc không coi là nhiều, nhưng điểm này vẫn quan sát được. Đông Phương Nhiêu nhìn nữ nhân kia, nếu như nhớ không sai, ở hiện trường chọn giác《 hạ điện y thủy 》 từng gặp mặt một lần Lý Hàm.
Lý Hàm thấy Đông Phương Nhiêu cũng rất kinh ngạc, thân thể cương trực hạ xuống, sóng mắt lưu chuyển đã khôi phục thái độ bình thường.
“Mời suy nghĩ thêm một chút, nếu như có thể, đúng là vinh hạnh lớn cho mọi người.” Lý Hàm quay đầu trở lại hướng Phương Diễn nói, “Ở chỗ này đã lâu rồi, còn có người đang đợi tôi, vậy không quấy rầy hai người dùng bữa .” Nói xong ra khỏi bao gian, đi ngang qua Đông Phương Nhiêu lễ phép gật đầu chào một cái.