"Nữ nhi, lãnh cung sinh hoạt gian khổ, đi theo vi nương, khổ con rồi."A Bảo vừa tỉnh lại, chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của phụ nhân bên cạnh.
Não nàng ong ong.
Nàng, xuyên sách!
Là Minh vương nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Minh phủ, ở địa phủ A Bảo làm cá muối trăm năm.
Địa phủ quá nghèo, không nuôi nổi nàng, lão Hắc lão Bạch thuyết phục nàng đầu thai lịch kiếp.
Còn nói an bài cho nàng một thân phận công chúa tôn quý, cẩm y ngọc thực, đại phú đại quý.
Nhìn mái nhà đổ nát, cửa sổ giấy rỉ gió, A Bảo tê dại!
Công chúa thì đúng.
Nhưng con mẹ nó sao lại là... công chúa vong quốc chứ (⊙o⊙)...
Thật sự là thái quá rồi, thái quá tới mở cửa, thái quá về đến nhà!
Đức phi đỏ hốc mắt, nhìn tiểu hài nhi trong tã lót không nhúc nhích, nước mắt tuôn rơi, "Hài tử, không phải sợ, dù mẫu thân chỉ có một hơi thở, mẫu thân cũng nhất định sẽ che chở con, cho con khỏe mạnh lớn lên."
[Xem ra vị này chính là mẫu thân ruột của ta]
Cánh tay Đức phi ôm A Bảo nhất thời cứng đờ, sắc mặt sinh con vốn là thiếu huyết khí càng lộ vẻ tái nhợt.
Ánh mắt nàng nháy mắt trừng lớn!
Chuyện này chuyện này...... thanh âm ở đâu ra?
Đức phi quét mắt nhìn chung quanh một vòng, lãnh cung này rách nát không chịu nổi, ngoại trừ hai chủ tớ nàng và Chỉ Lan, không có người khác.
Nhìn con gái trong vòng tay.
Đức phi như bị sét đánh!
A Bảo chuyển mắt nhìn Đức phi, trong đôi mắt to nổi lên bọt nước.
[Không hổ là đích nữ phủ Đại tướng quân, nhìn xem khí chất này, tuyệt đối không giống như là phế phi lãnh cung vừa sinh hài tử xong.]
Đức phi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén khϊếp sợ phiên giang đảo hải trong lòng, tỉnh táo lại.
Dù cho đứa nhỏ này là một tiểu yêu tinh, cũng là thân cốt nhục nàng mười tháng hoài thai sinh ra, là bảo bối trong lòng nàng.
[Đáng tiếc, ta sắp vểnh bím tóc* rồi.] Cái miệng nhỏ nhắn của A Bảo dẹp đi. (*chết thẳng cẳng)
Trong lòng Đức phi lộp bộp một tiếng.
Vểnh bím tóc... nghĩa là gì?
Tuy rằng chưa từng nghe qua từ này, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy từ này không hề đơn giản.
Trong sách có viết, Thiên Thánh hoàng triều bởi vì bạo quân chấp chính, trong bốn mươi chín năm Thiên Thánh đã bị thao tác của nam nữ chính làm cho diệt quốc.
Thiên Thánh hoàng triều cũng xác thực từng sinh ra một vị tiểu công chúa, nhưng là không tên không họ, sống không quá ba canh giờ liền chết.
[Đáng thương sau khi ta chết, mẫu thân ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, buồn bực không vui, đến cuối cùng hậm hực thắt cổ tự sát mà chết, hồng nhan bạc mệnh.]
Đức phi cả người đều bị dọa đến choáng váng.
Con nàng sắp chết sao?
"Hoàng thượng giá lâm - -"
[Hắn tới! Hắn tới! Đại bạo quân mang theo đao của hắn đánh tới!]
Bàn tay nhỏ bé của A Bảo run lên.
Đức phi theo bản năng ôm A Bảo thật chặt.
Một thân ảnh sáng loáng một cước vừa bước vào cánh cửa lãnh cung, bất ngờ không kịp đề phòng nghe được một câu như vậy.
Đế Vương lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
Âm thanh gì?