Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 60

Chương 60 - Kết
Chap cuối : CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Những thống khổ xảy ra trong đời người hầu hết đều do con người tạo ra. Khi chịu nhiều đau khổ dồn dập còn người tìm cách chạy trốn thực tại .chúng ta cố gắng tìm ra sự giải thoát cho khổ đau bằng cách nào đó. nhưng cuối cùng thì chính bản thân lại là cách hoá giải khổ đau của chính mình

Đức phật vô minh sẽ cứu lấy cô vượt qua mọi khổ đau trong cuộc đời.. cô nằm đó. niệm trong tâm về những lạc quan để cô vượt qua sầu khổ bi ai trong cuộc đời.

Chi Lê cuối cùng cũng phải bó tay với hoàn cảnh hiện tại của mình. mấy cô Y tá mang đồ của cô ra ngoài cửa... Chi Lê vừa đi theo vừa khóc... cô không có tiền, còn 1 đống hoá đơn bệnh viện không biết lấy gì trả. đến đi lại còn không dám đi thì lấy đâu ra tiền mà nuôi thân bây giờ... cô ngồi 1 góc hành lang.

1  lúc sau... mấy chị cùng chỗ làm mới đến đưa cô về... thấy cô thảm hại như vậy... ai cũng rất đau lòng. nhưng cùng là cảnh nghèo với nhau cả... họ lại có con nhỏ... cô đâu dám mở miệng ra vay tiền.

mọi người dắt cô ra xe. cô không dám bước mạnh. cô sợ... con của cô sẽ. cô khóc... trên con đường về nhà đến cả chục cây số. cứ đến đoạn có ổ gà là cô phải lấy tay giữ chặt bụng mình. Con yêu... con hãy ở ngoan trong đó nhé... đến ngày mới được ra nghe chưa.

Chi Lê không có chỗ ở vì cô không còn làm cho công ty nữa. do vậy... cô phải ở nhờ nhà mấy chị làm cùng. ở đây, ngừoi ta sống trên nhà sàn... do vậy, việc đi lại cực kì khó khăn đối với cô. ngồi trên nhà nhìn xuống dưới, nhớ lại cái hồi còn nhỏ hai đứa cùng nhau đi trốn. cuộc sống cũng khó khăn như thế này. Nhưng cho dù vậy, hai đứa luôn nhường nhịn và yêu thương nhau... cái hồi đó, hai đứa chưa biết tình yêu là gì, cũng không cảm nhận được sự rung động trong lòng ra sao.. chỉ có mỗi ngày được nhìn thấy nhau là niềm vui ... được ăn cơm, được chơi đùa bên nhau là hạnh phúc lắm rồi.

Cô ngồi xoa cái bụng của mình... thì thầm kể cho con nghe về những tật xấu của Bảo ... bố của nó rất hay cau có, thi thoảng lại cáu gắt với cô, đã vậy lại rất tham ăn. ngồi xuống là ăn quên tổ quốc.

sau này nó lớn lên... mong rằng cũng sẽ giống bố của nó... cho dù.. bác sĩ có nói thế nào... cô cũng luôn cầu trời con của cô không nằm trong số đó.

Chi Lê nén tiếng thở dài... số phận của cô đã không được may mắn . vậy mà ông trời vẫn không để cho cô được sống bình thường. Bây giờ cuộc sống của cô rất khó khăn. nhiều lúc cùng cực cũng muốn gọi điện cho Bảo... nhưng mà cô sợ. tính cách của Bảo khó có thể nào chấp nhận được chuyện này. cô không muốn mọi chuyện rắc rối thêm nữa. ngay lúc này... chính cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ gọi Bảo là anh họ như thế nào. thà cứ để cho cô chạy trốn. cô chịu khổ, còn hơn để cả hai nhìn thấy nhau mà đau đớn trong lòng. Xin lỗi Bảo.

Bảo tìm đến bệnh viện lúc cô vừa đi. anh ngơ ngác chạy hết phòng nọ đến phòng kia... cuối cùng cũng có người nhận ra cô... nhưng họ nói cô đã đi rồi.

bảo thẫn thờ đứng giữa hành lang bệnh viện. cô y tá thì quay lưng đi nhưng rồi lại quay trở lại hỏi anh.

-anh là người nhà cô Chi Lê đó hả?

-vâng.

-cô Chi Lê nợ bệnh viện mấy triệu đấy. cô ấy để lại giấy tờ tuỳ thân, cô ấy bảo bao giờ cô ấy có tiền sẽ quay lại lấy.

-vây cô có biết ai đón cô ấy đi không?

-tôi không?

-bây giờ người ta nợ tiền cô phải lấy thông tin chứ. nhỡ người ta ko quay lại trả thì sao.

-ơ... anh này buồn cười... sao lại quát tôi như vậy. anh muốn hỏi thì lên phòng kế toán mà hỏi... hỏi tôi cái đấy làm gì.

bảo như mất bình tĩnh... anh lo lắng mà quên cả việc mẹ con cô vì sao lại phải tới đây. ngay lúc này/... cảm giác có phần hụt hẫng vì vài phút trước anh còn tính xem sẽ nói với mẹ con cô ấy chuyện gì.

Bảo đi tìm phòng kế toán, ngay lúc này... bất cứ nơi nào có khả năng tìm được cô anh sẽ đi, anh không thể để người con gái của anh và con anh chịu khổ thêm được. anh cần tìm cô ấy

-Chi Lê. em thật độc ác... sao dám chạy trốn như vậy hả.

Sau khi anh đi ra khỏi phòng kế toán tâm trạng anh có lẽ còn tồi tệ hơn. anh nhận lại giấy tờ của cô... nhưng tất cả những gì cô để lại... chỉ là mấy cái đó thì anh còn biết tìm cô nơi đâu. ngay lúc này Bảo muốn đập phá ... anh nắm chặt tay... cố gắng kìm nén sự tức giận của mình.

1 tuần sau đó Bảo đi khắp nơi để tìm cô. Nơi cô sống mùa này là mùa mưa. những con đường ướt nhẹp và lầy lội. Nhìn cảnh sống như vậy,.. bảo không khỏi xót xa... và càng nóng lòng tìm mẹ con cô hơn.

ánh nắng vàng chiếu lên Rẫy cafe xanh mướt. sau cơn mưa những con đường trở nên khó đi hơn. mấy ngày nay Bảo không ăn không ngủ.. nhìn anh giờ giống ông già thực sự... anh mắt mệt mỏi cùng bộ râu không kịp cạo khiến mọi ng có khi còn không nhận ra anh.

chiếc xe ôm Bảo đi bị lầy bùn. anh không đi nữa mà một mình đi bộ vào trong xóm nhỏ . đôi chân không mang giày bị mảnh kim loại đâm vào chảy máu khá nhiều. anh ngồi xuống. xé 1 góc chiếc áo băng lại rồi tiếp tục đi. Cho đến khi có người chạy xe máy đi qua.. thấy anh như vậy mới đỗ lại hỏi

-đi đâu mà chân cà nhắc vậy?

-em bị đau chân anh ơi. anh cho em vào trong buôn được không?

-mi vào trrong buôn kiếm ai?

-em đi tìm người nhà.

Người đàn ông tốt bụng đỗ lại cho bảo lên xe... chiếc xe máy tồi tàn cuối cùng cúng chở hai người vào đến nơi.

-mi đến nhà ai ta đưa đến.

-dạ..em ko biết nhà ai. em chỉ là đi tìm 1 người bạn, cô ấy là người băc... sống quanh đây nhưng không rõ ở đâu.

-không biết thì tìm chi.

-thế mới phải đi tìm.

-giờ sắp tối rồi mi ở đâu.

-em chưa có chỗ nào ở cả. để em xem ... không có... em ngủ nhờ cũng được.

người đàn ông suy nghĩ 1 hồi rồi trả lời.

-hay mi ở nhà ta đi, ta sẽ bôi thuốc vào chân cho mi. tối nay mi ngủ đây, mai khỏi mi lại đi tìm.

-thế thì may quá anh... em cảm ơn.

bảo cười... người đàn ông vỗ vai anh...

-ta chở mi về nhà ra rồi ta đi mua mồi nhắm rượu

chưa kịp trả lời Bảo đã bị đưa thẳng về nhà... không lâu sau... rượu và mồi nhắm đã được chuẩn bị...

anh cứ tưởng chỉ có 2 người vậy mà tối hôm đó mọi người đến chơi khá đông.hỏi ra mới biết chủ nhà tốt bụng mời cả xóm đến để hỏi tin tức giùm anh. Cho dù thấy chuyện này hơi buồn cười nhưng qủa thật... với cái chân đang đau thế này... việc đi lại của anh càng ngày càng khó khăn.

cuộc đời luôn có vay có trả, người tốt luôn được báo đáp mà kẻ xấu sẽ nhận hậu quả của riêng mình. bao năm anh cố gắng làm nhiều việc tốt là để lúc này khó khăn có người dang tay ra giúp đỡ... anh hứa với lòng sau này... nhất định sẽ cho con biêts về những gì anh đã trải qua. mong rằng con cũng ko bao giờ quên ơn của họ

mọi người trò chuyện vui vẻ đến 10 giờ tối thì chị vợ anh chủ nhà mới đi làm về.

vừa về đến nhà thấy chống lại ngồi bên chai rượu chị vợ lầm bầm

-anh lại nhậu đấy à?

-hôm nay tôi có bạn. mới uống có vài ly.

-anh có nhớ cái bao tử của anh chữa hết bao nhiêu tiền không mà uống...hôm nay tôi vui quá mình à. mấy khi có anh bạn người bắc vô đây chơi.

-ông mà cũng có bạn ở bắc sao?

-ấy mình coi thường tôi quá.

Người vợ quay ra nhìn anh... anh khẽ cúi đầu chào...

-à... mình có biết cái cô này không... xem giùm tôi đi cái... xem ở đây có cô nào giống cô này không,

cô vợ đón chiếc điện thoại rồi nhìn cho kĩ...

-ơ... đây là chi Lê .

sau câu nói ấy Bảo giật mình rơi cả chén rượu xuống... anh run lên...

-Chị... Chị biết cô ấy ạ

-tôi làm cùng nó ít bữa nhưng nó nghỉ rồi.

-thế chị có biết cô ấy ở đâu không.

-nó sống nhà cái Định bên Phước Trạch

-Chị ơi... chị làm ơn dẫn em sang đấy được không ạ.

bảo sốt sắng...

-tối muộn rồi... để mai sang đi.

-chị ơi em xin chị... em ko thể đợi được

-thế cậu là gì của nó...

-em... em là chồng cô ấy

-là chồng sao để nó đi như thế. hay anh làm gì nó nó mới bỏ đi, bung mang dạ chửa,,. đi viện còn chả có tiền.

-chỉ là có chút hiểu lầm thôi chị ơi. em xin chị dẫn em sang bên đó được không?

-để tôi gọi hỏi đã, không nhỡ anh làm gì nó thì sao?

-ko chị ơi... em làm gì cô ấy thì đã không bỏ vào đây tìm cô ấy như thế này... em xin chị... chị dẫn em sang...

-Đù má mày... mày ko nghe người ta nói à...

-ông thì biết cái gì.

-thế mày không đưa nó sang... để tao đưa sang...

người đàn ông tốt bụng loạng choạng đứng lên. bảo với cái chân đau cũng đi theo nhanh như sóc... anh... đang tràn đầy hy vọng.

chiếc xe không  lao nhanh được trên con đường đất. ngồi phía sau anh... tim Bảo như đạp mạnh hơn... trong đâu luôn thầm hi vọng rằng cô sẽ còn ở đó khi anh đến. 

sau khi chiếc xe dừng lại... ngôi nhà nhỏ hiện ra mờ ảo trong bóng tối... nơi góc nhà vẫn còn ánh điện... anh Bạn tốt bụng đến gần cửa nhà hỏi giúp anh

-có ai trong nhà không... cô Định ơi...

Tiếng mở cửa,  cô gái  bước xuống,  trong bóng tối anh ko tài nào nhìn rõ được cô ấy.  Trông thấy 2 ng đàn ông,  Định đứng  nép sang 1 góc.

-Hai anh đến đây có chuyện gì

-Em muốn tìm vợ em,  chị kia nói vợ em ở nhà chị

-Ko có ai ở nhà tôi cả.

-chị ơi... có người nói vợ em ở nhà chị... em xin chị cho em gặp vợ em.

-ở đây không có ai là vợ anh. tôi cũng ko biết anh là ai. anh về đi.

-nếu không có ai là vợ em thì trong nhà chị có ai tên là Chi lê không ạ?

-không

-rõ ràng con vợ anh nó bảo  vợ cậu này ở nhà cô mà... cô Định.

-vợ anh nói chứ nhà em không có.

Bảo có chút thất vọng hai mắt anh đỏ ngầu như muốn khóc.

-nếu vậy chị cho em ngồi chờ ở đây. sáng mai em đi tìm.

-không được... nhỡ cậu vào đây làm gì nhà tôi thì sao... cậu về đi.

Bảo ngồi xuống trước cửa. anh thất vọng vô cùng... nhưng hi vọng được nhen nhóm lên rồi trong phút chốc lại vụt mất.

-Này... nếu ko mi về nhà ta... mai ta đưa đi tìm.

-không cần đâu anh. anh về đi, em ngồi nhờ ở đây... sáng mai em tự đi tìm

Bảo lì lắm... nếu muốn điều gì nhất định sẽ làm bằng được. cả hai người đứng hai bên 1 người cuối cùng cũng bỏ vào bên trong. 1 người dắt xe ra về. còn mình anh ngồi trong bóng tối... đêm nay nhiều muỗi lắm... Chi lê à

anh ngồi bần thần. miệng châm điếu thuốc liên tục... trong bóng tối từng đợt khói thuốc phả ra không trung... tình yêu của anh đơn giản lắm... đâu có phức tạp gì, vậy mà người con gái ấy lại cứ cho là rắc rối... đôi khi... con gái hay phức tạp hoá vấn đề, chuyện nhỏ vẽ thành to... cho nên cuộc đời nó mới mệt mỏi như vậy.

bóng tối này cũng giống bóng tối của mười mấy năm về trước. lúc đó Bảo chỉ là 1 đứa trẻ... trong tay chưa có gì để có thể bảo vệ và chăm lo cho em... em chính là lý do khiến cho 1 đứa trẻ như BẢo phải mất ngủ... mỗi đêm được nhìn thấy em nằm gọn trong lòng... anh ước rằng có thể lớn thật nhanh để có thể bảo vệ em, để có thể che chở cho e. có thể cho em 1 cuộc sống tốt đẹp.

ngày anh rời xa... là lúc anh mong muốn có thế cố gắng tạo dựng 1 cuộc sống đủ đầy... để cho em có một gia đình như bao người khác... trong hai chữ gia đình đó có Anh...

-này... thằng kia nó ngồi ngoài cổng đó...

-sao chị không đuổi anh ý về.

-ta đuổi làm sao được. ngoài đường thì nó muốn ngồi đâu kệ nó.

-nhưng ... đêm lạnh rồi.

-mi thương nó thế à... thế thì gặp nó đi, thấy nó cũng sốt lắm rồi

-ém...

-thôi... cho nó gặp đi. ta thấy nó không phải người xấu đâu.

-em có nói anh ấy là người xấu đâu

-vậy nó có phải là bố đứa bé không?

-phải

Chi Lê gật đầu.

-Thế thì tốt quá rồi. ta ưng cái bụng nó

-chị... nhưng mà... ko được...

-làm sao?

-chúng em... anh ấy... và em...là anh em...

-anh em... mà...

-lúc ấy chúng em ko biết... chúng em ... chỉ mới biết chuyện này... lúc ấy...đã muộn rồi.

-thế giờ mi làm thế nào?

-em chỉ biết chạy trốn anh ấy. em biết anh ấy sẽ không chịu đâu nhưng mà nếu còn với nhau... em sợ mọi người dị nghị.

-vậy còn đứa nhỏ... mi không nghĩ cho đứa nhỏ.

-em sẽ cố gắng... để nuôi dạy nó thay cả phần anh ấy.

Chị định ngồi nhìn cô thở dài...

-ta ko ngờ mi lại khổ như vậy. nhưng mà... bố đứa bé ngồi đó suốt đêm như vậy.... ta quả thật...

-chị... em phải làm thế nào.

-nó đã tìm đến đây rồi. ta nghĩ... mi cứ nên gặp nó... nói cho rõ ràng... chứ nếu không... nó cứ đi tìm mãi như thế này... tất cả đều mang khổ.

-....

CHi lê nén tiếng thở dài.

-thôi... cho nó vào nhà đi... không nó cũng chết vì bị muỗi cắn đó.

Cô ngồi im nhìn chị Định đi ra cổng. một lúc sau. bóng dáng cao lớn của Bảo bước theo bóng chị Định... không cần anh sáng cô cũng nhận ra bước chân của anh. cô nằm xuống đắp cái mền lên người vờ như đang ngủ. trong căn phòng nhỏ được ngăn bằng vài tấm gỗ. Bảo ngồi xuống bên cô. Bàn tay to lớn muốn chạm vào người cô nhưng ngập ngừng... không dám....cho dù cách vài centimet nhưng cô vẫn cảm nhận được bàn tay anh đang run lên.

Có những điều tưởng như đã mất đi hoá ra lại làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc đến bất ngờ...

con người ta chỉ khi mất đi rồi mới trân quý những gì đã có.

đối với con người... tình yêu là một thứ vô cùng thiêng liêng... nhưng... tình thương lại là một thứ vô cùng bền vững...

bạn có thể yêu một ai đó đến chết đi sống lại... nhưng rồi người ta lại nói thời gian chính là liều thuốc gϊếŧ chết tình yêu.

do vậy... có những người đã yêu nhau và thề nguyền sống chết... nhưng đến một ngày họ lại rời xa vì không thể chấp nhận được con người thật của đối phương của mình.

nhưng tình thương lại khác... tình thương là thứ không được dựa trên vẻ đẹp bề ngoài của con người, cũng ko được sinh ra ngay từ lúc ban đầu mới gặp... mà nó hình thành sau những ngày tháng gắn bó... chấp nhận được con người thật của nhau... hiểu về nhau... thông cảm và tha thứ cho nhau. Do vậy... mà không bao giờ muốn rời xa nhau nữa.

nhìn người con gái của anh nằm thu mình một góc Bảo xót xa...

chỉ nghĩ đến chuyện cô bị đuổi ra khỏi bệnh viện vì không có tiền cũng làm anh thấy giận chính bản thân mình.

BẢo ngồi đó... im lăng đến cả chục phút... Chi lê cũng ko ngủ được nhưng cô không dám cử động... cô không biết sẽ phải nói gì với anh. hai chữ anh họ khiến tim cô đau đến xé lòng.

cả hai... mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình... mỗi người một tâm trạng...

thật ra ngay lúc này... Bảo thấy mình ấm lòng hơn hẳn... sau bao ngày tháng kiếm tìm... giờ em ở ngay đây rồi... anh... không còn phải khắc khoải lo âu nữa... hạnh phúc của anh... giờ nhân đôi ... đang nằm ở đây rồi... gia đình của anh... đây rồi... cảm giác hạnh phúc... không thể nào mà tả được

còn Chi Lê... cô sợ khi cô nói với anh về chuyện hai người là anh em họ... chắc chắn anh sẽ lại khùng điên lên... rồi giữa nửa đêm lại gào thét... có khi còn đập phá... để rồi... mọi thứ lại bi đát như chính tâm trạng của cô ngay lúc này... anh họ.... quả thật... đau... đau lắm...

nghĩ là như vậy nên cô không dám mở mắt....nhưng mà nằm lâu... lưng đau đến rũ rượi... nếu cô không trở mình... em bé trong bụng cũng đau theo cô mất.. với đôi mắt nhắm nghiền .. cô cố gắng quay lưng lại... ngoảnh mặt về phía Bảo đang ngồi... cô không biết anh đang làm gì nữa...

vài phút sau... có cái gì đó ấm ấm... sát vào cạnh cô/... hé đôi mắt mơ màng... thấy Bảo nằm xuống bên cạnh... cơ thể to lớn mà thu mình trong lòng cô như nhỏ lại...

một lúc sau... cơ thể hắn run lên... hắn.... hắn khóc...

cô cũng xúc động lắm... nhưng mà cô ko dám khóc...

một lúc sau... hắn ta vẫn cứ sụt sịt không ngừng... ko chịu được... cô mới nói chen vào.

-ai làm gì mà khóc.

Bảo giật mình... ngẩng lên nhìn cô... rồi   như nhận ra điều gì.. anh ôm lấy cô kéo sát lại... áp mặt vào ngực cô nói vọng lên

-đứa nào đòi bỏ tao... suốt ngày đòi bỏ tao là thế nào?

-vì hoàn cảnh chứ nó đâu có muốn.

-hoàn cảnh đéo gì... không ai tin vào hoàn cảnh.

-ko tin nhưng phải chấp nhận.

-đéo cần đứa nào chấp nhận.

-nói bậy... có trẻ con ở đây...

-trẻ con ở đâu... có mỗi đứa đáng tuổi mẹ trẻ con rồi nhưng mà còn ngây ngô lắm.

-như thế mới dễ bị lừa...

-uh... xong lại bắt tội người khác đi tìm.

-ko ai bắt...

-ờ... bây giờ đi đi, muốn đi đâu thì đi tao ko giữ... nhưng mà giả con cho tao... tao cần con ...

-con của ai mà cần...

-con của Tao.

-ở đâu?

-đây này...

Bảo chỉ vào cái bụng của cô.... cô cười... Bảo  biết chuyện cô có Bầu rồi...  nhưng mà... cô ... tự nhiên lại thấy có điều gì đó xót xa...

-bác sĩ bảo nếu... thì đứa bé sẽ.... bị bệnh.

-nếu cái gì

-mình là anh em.

-anh em cái gì... ai là anh em ... tao đéo anh em với đứa nào hết.

--đừng nói thế... Bảo... chúng ta....

-tao ko anh em với đứa nào... không nói nhiều.

Bảo nói cùn... còn cô cứ nghĩ là anh ngang bướng không chịu chấp nhận.

-Bảo... chúng ta là anh em... nếu như không thể đến với nhau như vợ chồng,,, em mong chúng ta sẽ... mong cho nhau được hạnh phúc.

-mày chán tao rồi phải không?

Bảo khóc...trong lòng cô... còn cô ôm lấy đầu anh rồi khóc theo... cô ko dám nói thêm điều gì?

-rồi.... giờ có người sướиɠ hơn tao, tự nhiên có cha có mẹ,,, giờ tao... thành trẻ mồ côi...cho nên mới khinh tao đúng không?

-tao ko khinh ai hết... tao cũng mồ côi mà...

-ko... giờ mày có mẹ rồi... mẹ mày là em của mẹ hai tao... chứ thật ra... mẹ Tao chết lâu rồi... bây giờ tao mới biết... và rồi bố tao cũng bỏ tao đi nốt rồi... giờ trên đời... tao... chỉ có duy nhất 1 người thân thôi

bảo khóc nức nở....chi lê kéo đầu anh ra... xoa nhẹ lên đó... đôi gò má hốc hác vì mệt mỏi...

-có chuyện gì à... bố anh...

-ông ấy chết rồi

-tại sao?

-có lẽ... ông ấy muốn về gặp mẹ....

-mẹ anh...?

-bà ấy mất lâu rồi. xin lỗi đã không nói cho em biết.

-thế là giờ....

-ta thành mồ côi rồi....

-ngoài đứa con này... ta ko còn ai là người thân nữa... ngay cả chính mi... cũng ko cùng dòng máu... lấy đâu ra họ hàng...

-ta ko cần là họ hàng với nhà mi.

-biết ngay mà...

-nhưng ta sẽ là một phần ăn bám cuộc đời mi.

-để làm gì... để suốt ngày đòi bỏ tao à... hay là suốt ngày chạy trốn tao...tao không cần

-thật ko cần nhá... tao đi....

Cô đẩy anh ra...

-à... không không... tao cần được chưa? tao cần cả hai mẹ con

Bảo lại rúc vào lòng cô ngay lúc này anh lại nở nụ cười sung sướиɠ.

Bạn biết không... khi bạn trải qua những ngày mưa... bạn mới có thể yêu những ngày nắng đẹp... trải qua biết bao thăng trầm... mới yêu thêm giây phút bình yên... trải qua bao nhiêu ly tan mới trân quý giây phút đoàn tụ.

mỗi một khoảng khắc trong đời dù là buồn vui hay thất bại... dù là hạnh phúc hay khổ đau... thì vẫn đáng quý bởi vì bạn đang được sống,,, bạn đang được tận hưởng cảm giác được là một phần của thế giới và được là thế giới của một người.

tình yêu không làm cho bạn đi đến cuối cùng của cuộc đời ai đó nhưng khi mở lòng... khi thương yêu và tha thứ bạn có thể bất chấp khó khăn mà nắm tay người đó đi suốt cuộc đời

cho đi là một cách để chúng ta nhận lại...

-Chi Lê....

-ơi...

-cái gì cơ?

-à... thì dạ

-ngoan lắm...

-...

-Chi lê...

-em đây.

-Có đúng em đây không?

-đúng rồi

-anh cứ tưởng là mơ ý. anh sợ lắm... mười mấy năm xa em đã đủ rồi... giờ không còn muốn xa em nữa.

-Chi Lê... anh biết anh không tốt... anh biết... quá khứ anh đã có lỗi với em... nhưng mà em từng hứa với anh... sẽ dành tất cả cho anh... sẽ đợi anh về...chúng ta sẽ là một gia đình...

-uh

-vậy thì... em thực hiện lời hứa đó đi...

-nhưng mà chúng ta....

-không nhưng cái mẹ gì hết.

-Bảo...

-em ko tin tôi à. thật ra... nếu chúng ta có là anh em thật... tôi cũng ko chấp nhận điều đó. thế giới có anh em lấy nhau rồi... tôi cũng ko quan trọng...chỉ cần ng đó là em

-bảo...

-giờ... em hứa đi.. hãy hứa với con... em... sẽ cho con  1 gia đình... cho con có cha. là tôi... có mẹ là em... được không

Cô khóc... thật sự rất xúc động

-được...

-vậy thì

Bảo rút từ ngón tay út cuả mình chiếc nhẫn đan vào ngón tay cô.

-chi lê... lấy anh nhé...

cô khóc... rồi gật đầu..

-tối thế này ko nhìn thấy... nói ra xem nào...

-uh,,,

-ko

-đồng ý...

-chưa đươc. phải nói rõ ràng

Cô ngập ngừng...

-em đồng ý làm vợ của Bảo... yêu thương Bảo suốt đờinghe xong câu ấy Bảo  rúc vào lòng cô khóc... ngay lúc này Bảo sao lại yếu đuối đến vậy.

người ta thường nói con người gặp gỡ là do duyên trời định.

yêu nhau là mối nợ của tiền kiếp, hợp tan lại do chính bản thân mình.

trong bóng tối , cùng những âm thanh âm u của núi rừng .trong ngôi nhà đơn sơ này...họ đã tìm thấy nhau.

Hạnh phúc chẳng phải điều gì xa hoa hay hào nhoáng... chỉ đơn giản có 2 trái tim cùng chung nhịp đâp... trải qua giông bão rồi cuối cùng vẫn quay về bên nhau . Bảo ôm lấy cô thật chặt vào lòng... hôn nhẹ lên mái tóc... thì thầm với cô câu nói...

-em à... anh yêu em... Cô gái mang cánh hoa hồng của anh...