Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 53

Chương 53
chap 53 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lê không ngừng. Bé Đào của cô đang được đưa vào cấp cứu rất nhanh chóng. cô ngồi đó, bộ váy có phần xốc xệch và thấm máu của con bé. hai mắt cô sưng lên vì khóc. 1 tiếng 2 tiếng.... thời gian trôi qua dài như hàng thế kỉ.

Bảo cứ ngồi cạnh nắm tay cô lại bị cô gạt ra. cô không thể nào chấp nhận được vc con bé sẽ bỏ cô lại một mình

-Chi Lê... đừng như vậy, con bé sẽ ổn.

cô mệt mỏi không muốn nói thêm điều gì với Bảo cả. ngay lúc này thấy anh có lẽ còn thêm áp lực hơn với cô. cô giữ im lặng

-đừng như vậy, em làm tôi sợ đấy.

-để cho em yên.

-em đừng như vậy. hãy mạnh mẽ lên vì con bé.

-vâng

cô ngồi bần thần nhìn về phía trước. ánh sáng mờ đi trong đôi mắt đã nhoà vì khóc. cầu trời.... cô có thể đánh đổi tất cả vì con bé, để con bé luôn được bình an. nếu con bé có mệnh hệ gì. cô không còn mặt mũi nào mà nhìn Thầy nữa. cầu trời

tiếng cửa phòng mổ mở ra. cô đứng lên theo phản xạ..

-bác sĩ.. em tôi thế nào?

vị bác sĩ đứng im nhìn cô thở dài. nước mắt cô trào ra....

-bác sĩ, xin bác sĩ cứu lấy em tôi...

-cô ấy...chúng tôi đã cố hết sức nhưng chỉ có thể giữ được cháu bé. nhưng vì cú va chạm quá mạnh... cho nên chúng ta hãy hi vọng cho cháu bé bình an.

cô đứng đơ ra...

-không được. bác sĩ hãy cứu lấy em tôi đi, tôi van xin anh... van xin anh đấy

cô quỳ xuống ôm lấy chân bác sĩ, đầu óc cô đang rối bời. cô không thể ngờ giấc mơ ấy lại có thể trở thành hiện thực... có phải là do cô không, lỗi tai cô mọi chuyện mới như thế này

cô không thể tin được, cô không tin

cô thấy đầu óc mình quay cuồng rồi mọi thứ tối dần và lịm đi.

khi cô tỉnh dậy, người ngồi bên cô vẫn là Bảo, ánh mắt anh đầy lo lắng nhưng ngay lúc này cô lại không muốn thấy anh. chỉ thấy anh thôi là cô lại nghĩ đến những kẻ đó, những kẻ đã làm em cô ra nông nỗi này,  ngay lúc này họ vẫn còn đang vui vẻ với nhau, còn đứa em tôi nghiệp của cô... đứa em tôi nghiệp của cô

không được... cô phải đi tìm nó, có lẽ đây chỉ là giấc mơ thôi.

cô ngồi bật dậy cúi xuống tìm giầy

-em đi đâu?

-em đi tìm con bé Đào. đừng để nó chạy lung tung.

-em à...

Bảo níu tay cô lại

-anh bỏ ra... để em đi

cô giật tay ra.

-em à... đừng như vậy, em làm tôi sợ đó.

-anh buông rra cho tôi đi tìm nó, nếu nó có sao thì tôi sẽ không tha thứ cho anh.

Bảo nắm chặt tay cô.

-em ko tha cho tôi cũng được, nhưng em đừng như thế.

-thế anh đi tìm con bé cho tôi đi.

-em à... chi lê... em tỉnh lại đi. tỉnh lại cho tôi đi

-tôi đang rất tỉnh táo.

-vậy sao em ko nhớ gì cả... em bị sao thế này.

-tôi ko sao... anh buông ra... tôi cần tìm con bé.

-con bé... bác sĩ đã mang nó xuống nhà xác rồi

giọng Bảo trùng xuống. cô đứng im như tượng nhìn anh... lâu dần khi các nơ ron thần kinh tiếp nhận thông tin cô mới rơi nước mắt.

-không phải vậy... nói cho tôi đi, điều đó không phải là sự thật.

cô gào lên. nắm lấy cổ áo bảo... tay chân luống cuống

-không phải... tôi ko tin.

-đừng như thế, em à... cô ấy đã đi rồi... chúng ta nên chấp nhận sự thật, còn phải lo hậu sự cho con bé , em phải mạnh mẽ lên vì đứa nhỏ của Đào vẫn cần em.

-đứa nhỏ... đứa nhỏ... nó đâu rồi

-đứa bé đang trong phòng cấp cứu.

-nó có sao không.

-đứa bé cũng bị thương.

-đưa tôi đến chỗ nó.

Bảo dắt cô qua phòng hồi sức. đứa bé nhỏ xíu đang nằm trong l*иg kính với đầy dây dợ bám quanh người. cô nhớ lại cái ngày mẹ cô bị bệnh, bà ấy cũng đầy dây như vậy. cái nỗi ám ảnh của tuổi ấu thơ khiến cô sợ hãi tình cảnh này. cô rớt nước mắt.

-không... sao lại như thế này trời ơi.

-em bình tĩnh.

-đưa tôi xuống chỗ con bé.

-được rồi, nhưng em phải bình tĩnh.

cô gật đầu bước theo Bảo. căn phòng im ắng với cái lạnh đến rơn người, mùi khói hương phảng phất, con bé nằm đó khuôn mặt bầm tím đến thương tâm, cô ko cầm được nước mắt mà ôm lấy nó gào khóc. chỉ mới hôm qua thôi cô và nó vẫn còn rất vui vẻ hạnh phúc mà giờ này đã tử biệt sinh ly.những ngày tháng chăm sóc và yêu thương nó. kể từ khi nhặt được nó trước cửa chùa lúc ấy nó mới chỉ là đứa trẻ ngây ngô. giờ này cô mất nó rồi... là lỗi do cô... do cô không tốt.

-em bình tĩnh lại đi... chúng ta còn phải lo cho nó.

-...

-để anh đưa em ra ngoài kia. trong này khó chịu lắm.

-không...

cô gạt ra

-em đừng như vậy... đừng như vậy mà anh xin em.

-giờ tôi phải sống thế nào đây, tôi phải ăn nói thế nào với thầy đây, tôi...

cô khóc nấc.

-số phận nó chỉ đến đây thôi em à.

-không... nếu có thể xin hãy là tôi di, đừng để mẹ con nó chịu khổ như thế này.

-không... em ko được nói thế. ko được nói linh tinh.

Bảo ôm chặt lấy cô... cơn mưa rào đang trút xuống tầm tã...như khóc cho nỗi đau mà cô đang gặp phải, như kết thúc cho số kiếp 1 con người.

sau khi lo cho bé Đào xong cô quay lại bệnh viện mà không về nhà. cô không muốn gặp Bảo ngay lúc này. cô cần phải lo cho đứa bé.

cô không trách Bảo cũng ko trách bất cứ ai. Bản thân con người sống trên đời đều mang theo cái nghiệp của riêng mình. do vậy... âu cũng là cái nghiệp mà em cô phải nhận. đức phật từ bi sẽ mang nó theo. thoát kiếp trần tục đầy sân si và thống khổ này, và cả những kẻ đã tự tạo cho mình nghiệp chướng... họ sẽ phải gánh nghiệp của chính mình.

-cho tôi hỏi Cô Chi Lê

-ở đằng kia.

một người phụ nữ bước lại gần khi cô đang ngồi đó nhìn đứa bé nằm gọn trong l*иg kính, tiếng máy móc vẫn chạy đều đều.

-cháu là Chi Lê à

cô quay lại

-vâng

-mấy hôm không gặp sao lại tiều tuỵ như thế này

người phụ nữ ngồi xuống cạnh cô. ánh mắt đầy xót xa.

-cháu không sao? cô có chuyện gì tìm cháu ạ?

-cô bên tổ chức từ thiện quyên góp giúp đỡ cho cháu bé.

-cháu có kêu gọi giúp đỡ đâu ạ

-nhiều nhà Hảo tâm được bệnh viện thông báo  thì họ tự khắc sẽ quyên góp thôi,

-cầm lấy lo cho cháu nhé.

cô cầm cái phong bì trong tay, nó khá dày

-cháu xin lỗi cô, nhưng cháu không nhận được ạ.

-tại sao vậy?

-cháu nghĩ nhiều người sẽ cần tới nó hơn, bản thân cháu cũng có chút ít, với người yêu cháu cũng chi trả rồi. cháu rất cảm ơn cô.

người phụ nữ xúc động nhìn cô... còn cô ngồi đó như không hồn.

-Chi Lê... cô nhìn cháu quen lắm. dường như đã gặp ở đâu rồi... lâu lắm rồi ý.

-cháu ko biết ạ.

-thế nhà cháu ở đâu?

-trước cháu ở Long Biên nhưng mẹ cháu mất nên người ta cho cháu vào chùa.

cô thật thà. người phụ nữ ngồi nhìn cô hồi lâu. hai mắt bà ấy rưng rưng xúc động.

-thôi cô phải về. hôm khác cô sẽ quay lại.

-vâng... cháu chào cô

người phụ nữ trước khi quay đi lại nhìn cô thêm chút nữa.

-Lê này.. dạ...

-có phải mẹ cháu bị tật ở chân không?

cô ngẩng lên nhìn người phụ nữ này có chút bất ngờ.

-sao cô biết ạ.

-bà ấy có 1 bên tay bị tật nữa.

-vâng... cô biết mẹ cháu ạ.

-cô có quen qua.

-mẹ cháu mất hơn chục năm vì ung thư rồi.

-cháu khổ quá.

người phụ nữ rơi nước mắt nhanh chóng rồi gạt đi.

-giờ cô phải về. nhưng cô sẽ quay lại.

cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó. cô ko hiểu điều gì đang xảy đến nữa. liệu rằng có sự thay đổi nào tiếp theo trong cuộc đời của cô chăng.