Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 52

Chương 52
chap 52 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Bảo hôm nay đi về muộn. cô ngồi đợi anh ngoài cửa. Bé đào dạo này ngủ sớm hơn. cái bụng cũng lớn lắm rồi. giấc ngủ của nó chập chờn do vậy cô luôn bắt nó phải đi ngủ sớm.

Thấy anh về cô đứng dậy bước lại.

-sao ko ngủ đi còn ngồi đó làm gì?

-còn làm gì nữa

-em ngồi đó tôi chỉ thấy sốt ruột hơn thôi.

-hưmf

cô lườm Bảo còn anh hớn hở khoác vai cô vào bên trong.

-anh đi tắm đi rồi ăn tối.

-hôm nay tôi ăn rồi.

-ăn với ai

-thì mấy anh em vào nhà hàng bàn công chuyện thì ăn còn gì?

-thế có gọi gái ra rót rượu không?

-có chứ.

-ờ....

tiếng ờ dài thườn thượt khiến Bảo bất cười.

-eo ơi... cái mặt ghen kìa.

-ai thèm ghen

-rõ ràng.

-ko thèm

Bảo kéo cô ngồi lòng

-em xem có bao giờ em giấu tôi được cái gì không?

cô ngồi im, 1 tay níu cô Bảo âu yếm

-anh biết sáng mai là ngày gì ko?

Bảo nghĩ 1 hồi mà ko nghĩ ra

-chả nhớ

-mai là ngày cưới của LyLi.

-thế à... nhanh nhỉ?

-anh thu xếp mình cùng về nha.

-anh không muốn về.

-ko được. dù sao em cũng hứa với mẹ rồi.

-nhưng ... anh không muốn gặp ông ấy.

-em có ý kiến gì đâu

-nhưng anh không muốn vợ anh bị bố anh nói những câu như vậy. đáng ra làm cha mẹ nên hiểu cho con. yêu nhau mới có thể lấy nhau được, gượng ép mệt mỏi lắm.

-em hiểu, nhưng anh cứ bỏ qua đi, dù gì ông ấy cũng là bố anh. còn Lyli là em anh., Thiên là bạn anh

-nói đến cái thằng đó chỉ muốn đấm cái mặt nó

-thôi mà anh. dù gì anh ta cũng là bố của cháu anh. cho dù anh ta bỏ rơi cháu em, nhưng em nghĩ thế lại hay cho con bé. ít nhât cũng ko phải sống với 1 người lợi dụng thể xác. ràng buộc vì đứa con

-thôi nào anh. em chuẩn bị quần áo, ngày mai mình đi.

-được rồi, em muốn thế nào cũng được

-em chuẩn bị quà mừng cho Thiên và Ly rồi,

-lại còn cả thế nữa

-thì dù sao cũng là bạn anh.

-thôi được. em đừng để nó nghĩ mình là trung tâm của vũ  trụ lá được.

-anh... còn 1 chuyện nữa

-gì nào

-hay mai mình đưa con Bé Đào đi đâu chơi. em ko muốn nó biết chuyện này.

-đi đâu. tốt nhất cái bụng to vậy dặn nó ở nhà. anh bảo bọn nó để ý. chứ giờ cho nó đi nhỡ xảy ra chuyện gì mình áy náy

-vâng.

-tôi cũng dặn mọi người không được nó chuyện này. em yêu tâm, nó không biết  chuyện đâu. mà có khi đến lúc nó biết rồi thì nó cũng chả còn vương vấn nữa đâu.

-em mong thế

cô  bần thần nhìn ra khung cửa sổ. ánh đén thành phố lung linh huyền ảo. . cô thấy thầy đang đứng bên cạnh. ánh mắt nghiêm khắc nhìn cô

-sao con lại để em khổ như thế?

-con....

-tại sao con lại bỏ em lại một mình

-con....

-con làm như vậy khổ đời e lắm con ơi. thầy mang em theo đây. con không bảo vệ được em nữa rồi

-thầy ơi đợi con

cô chạy theo bóng thầy và bé Đào. hai người họ dắt tay nhau đi về phía xa dần mà cô chạy theo mãi mà ko kịp được

-thầy ơi... Đào ơi.... đừng đi

-CHi Lê... Chi Lê

cô giật mình mở mắt khi nghe tiếng gọi/ hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ. mồ hôi cô ướt đẫm trên trán, những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khoé mi

-em sao thế. mơ ác mộng à.

-vâng

Bảo ngồi xuống lau mấy giọt nước mắt trên mi cô đi

-không sao. có tôi đây rồi

Bảo ôm cô vào lòng.

-chỉ là mơ thôi. có tôi đây rồi

-mọi người bỏ em đi mất

cô khóc

-ko phải

-là em sai khi làm con bé khổ thế này

-không ... em đừng tự trách mình. cuộc sôngs nó là như vậy

-là em ko bảo vệ được con bé. em ko xứng đáng làm chị nó

-đừng vậy mà

Bảo ôm lấy cô khi cô khóc. cảm giác sợ hãi khiến cô run lên. nếu có thể nói ra điều gì cô mong có thể nói xin lỗi bé Đào. xin cả hai mẹ con nó sẽ tha thứ cho cô.

Sáng hôm nay cô không dám mặc váy áo ở nhà mà ra ngoài hiệu. trước khi đi, cô dặn dò con bé rất cẩn thận đã vậy còn cho người trông chừng con bé. quả thật cô lo lắng vô cùng.

sau khi trang điểm và mặc đồ xong. cô bước ra bên ngoài, Bảo đứng đó, lịch sự trong chiếc áo sơ mi trắng tinh như chú rể.

-ôi. hai anh chị này đẹp đôi quá.

Bảo đón cô ánh mắt rạng rỡ vô cùng. miệng tủm tỉm không nói thêm điều gì cả

-trông chị ấy đẹp như cô dâu còn anh như chú rể ý.

-chị có thể chụp cho vợ chồng em  1 tấm hình được không?

-được chứ

Bảo đưa điện thoại hớn hở kéo cô sát lạ gần, tay ôm lấy eo cô nhìn cô đầy tha thiết

-eo... hôm nay làm sao đấy.

-ko... à mà có

-tại em ý... ko ngờ trang điểm vào lại đẹp đến như vậy.

-thật ko?

-nhưng tôi vẫn thích em như bình thường hơn. vì đẹp quá chúng  nó lại nhìn mất của tôi

-hứ.... anh...

bảo cười cúi xuống hôn lên má cô một cái rất nhẹ

-Tấm này đẹp lắm đây này... eo ơi... tình tứ dã man ý. cậu chồng biểu cảm đáng yêu lắm.

cô cười.

-thôi... đi nhanh ko muộn rồi anh.

-gì mà đã...

mặt dài ra... cái thói hay ghen rất là đáng sợ luôn ý.

cô bước vào trong khách sạn. ngay lúc này khách khứa cũng đã khá đông rồi. sở dĩ cô chọn bộ váy này cũng là không muốn để Bảo bị người ta chê cười. quả thật nhìn cô vô cùng quý phái.

không khó để nhận ra một số ánh mắt bắt đầu chú ý đến cô. Bảo thấy vậy thì nắm tay cô thật chặt

-Anh Bảo... Anh Bảo....

cô quay ra

-lâu lắm mới thấy anh. BẠn gái anh đây à?

-uh

-xinh thế nhờ

-uh...

-anh vào bên trong đi, hai bác đang ở bên trong.

cô gật đầu theo Bảo đi vào bên trong. căn phòng được trang trí lộng lẫy. 1 bên gia đình nhà gái, 1 bên gia đình nhà trai.

khách khứa đã đến khá đông. cô bước theo Bảo về phía nhà anh. Nơi đó có bố mẹ anh và các nhân viên đang túc trực để đón khách.

-Cháu chào hai bác.

tất cả quay ra nhìn cô, ai cũng bất ngờ bởi hôm nay cô đẹp hơn hẳn mọi ngày

-ai mà xinh thế

-người yêu của con sếp

-Thảo nào người ta bảo Kiều nữ và đại gia.

-Xinh thế mới yêu đc cậu ấm

hèm

tất cả lại nghiêm túc trong công việc

-hai bác có cần cháu giúp gì không ạ.

-có....

mẹ Bảo chưa nói hết câu

-không cần đâu. anh chị đã đến rồi thì cứ vào kia ngồi với khách

bố Bảo nói lạnh lùng. Bảo kéo cô đi vào ngay bàn góc phòng.

cô ngồi đó quan sát mọi việc diễn ra. chốc chốc lại nhìn điện thoại mong sao cho hết giờ.

cho đến khi MC đám cưới tuyên bố buổi lễ bắt đầu cũng là lúc chú rể đón cô dâu trên khán đài.

cô ngồi bên dưới nhìn lên . cô dâu xinh... chú rẻ đẹp, quả thật so bề gia thất hai bên rất hợp nhau, em gái cô, chỉ là một đứa con gái tầm thường. do vậy... cô chỉ có thể biết trách bản thân không chăm sóc em mình cho tốt. cô nắm chặt lấy vạt váy.

tiếng nhạc trang trọng vang lên, cô dâu chú rể đã yên vị trên lễ đường, hai bên cha mẹ đứng bên tươi cười rạng rỡ. khách khứa vỗ tay ầm ầm hò reo chúc mừng. giá như cô có thể nhnf thấy em mình hạnh phúc như vậy. cô ứa nước mắt. kể từ giờ phút này. cháu cô chính thức mất cha

-vâng... bây giờ là đến giờ phút hai họ trao quà cưới cho cô dâu và chú rể. xin mời bố mẹ cô dâu, xin mời bố mẹ chú rể.

cô ngồi bên dưới nhìn lên, đám cưới con nhà giàu cô dâu vàng đeo nặng cổ

-bây giờ xin giới thiệu anh Trai cô dâu có chút quà lên chúc mừng hạnh phúc hai em

tất cả nhìn vào cô  và Bảo. cô lay anh

-kìa. anh mang cái này lên đeo cho Ly đi

-em lên đi.

-anh là anh cô ấy mà

-em là chị dâu nó đấy.

-nhưng mà em.

-nào anh Cô dâu đâu ạ. nhanh lên còn rất nhiều người đấy ạ

MC giục

-thôi được rồi mình cùng lên.

Bảo dắt cô lên . chiếc váy của cô vướng vào góc bàn trang trí

bên cạnh khiến cây hoa bị đổ xuống. cô cúi xuống nhặt nó lên.

-nào... mời anh Cô dâu và bạn gái lên sân khấu.

cô bước nhanh theo anh để làm thủ tục, quả thật nhìn tháy Thiên ngay lúc này cô chỉ muốn tát vào mặt anh ta  và nói cho mọi người biết anh ta là kẻ khốn nạn đến mức nào nhưng cô không làm được.

cô quay ngay xuống sau khi trao vòng vàng cho ly. cảm giác đau thấu đến tận tâm can. cô hận hắn ta , thương cho Lyli cũng quá nhẹ dạ mà dễ tin người.

-cháu... cháu...

người phụ nữ ngồi bàn ngay phía đầu gọi với cô lại

-dạ.. có chuyện gì không cô?

-cháu ngồi đây. chả là trông cháu xinh quá cô muốn hỏi cháu 1 việc.

-dạ.

cô ngồi xuống cái ghế trống mà người trc cô đã để lại. bàn tay người phụ nữ nắm tay cô. nhìn bà ấy có vẻ hiền lành . ánh mắt trong sáng và nụ cười phúc hậu

-quê cháu ở đâu nhỉ. cô thấy cháu quen quen

-cháu ở gần đây thôi ạ

-cháu là bạn gái của con ông Hùng  à?

-dạ

-là cậu kia kìa.

cô ấy chỉ Vào BẢo , cô nhìn theo và gật đầu

-cháu quen cậu ấy lâu chưa?

-dạ... lâu rồi ạ.

-cháu đi làm gì?

-cháu phụ anh ấy làm kinh doanh thôi ạ.

-thế hả. nhìn cháu xinh quá, thế hai ông bà ở nhà làm gì?

-dạ... bố mẹ cháu mất rồi ạ

cô cúi xuống, ngời phụ nữ ái ngại

-cô xin lỗi

-ko có gì ạ. có có chuyện gì không ạ. cháu xin phép.

-uh... cháu đi đi.

cô đứng dậy quay đi

-cháu này... co nhờ chút đã

-cháu tên gì nhỉ

-cháu tên chi Lê ạ

-ô.....

-dạ

-ko có gì

-chi Lê ơi... sao cháu có cái bớt hồng trên vai thế

-cháu sinh ra đã có rồi ạ

-thế à. người ta bảo những ng có nốt ruổi son là rất nhiều phú quý đấy

-vâng... cháu cảm ơn cô. cháu chào cô

cô 1 lần nữa quay lưng đi nhưng tiếng ầm ầm phía trước lại làm cô quay đầu lại. Tiếng gào thét vang lên 1 góc cửa của căn phòng

-buông tôi ra, buông tôi ra

-anh Thiên anh ra đây... anh ra đây tôi tính sổ với anh.

cô đứng im nghe cho rõ tiếng nói đ ang vang lên đó... chính là của Bé Đào.

cô không buồn nhìn gì khác mà lách qua những chiếc ghế chật chội tiến về phía nó. Con bé đã vùng được qua, đang đi rất nhanh về phía cô dâu và chú rể.

-Anh Thiên... anh là đồ khốn... anh là đồ chó chết

tiếng nó gào đếnkhản giọng. cô bước lại phía nó 1 tay níu nó lại. hai mắt nó đỏ ngầu ,  nước mắt nó chảy dòng dòng. mặt nó sưng lên

-Đào... em bình tĩnh

nó quay sang nhìn cô bằng ánh mắt căm hận

-tôi cứ tưởng chi yêu thương tôi thật, hoá ra cũng vào hùa với họ cướp cha của con tôi

tất cả mọi người nhìn vào chị em cô

-chị giấu tôi để đến đây, là chị... chị có nghĩ cho mẹ con tôi không? hay chị nghe theo họ. họ có tiền mà. họ có quyền mà. là chị... sao chị không nghĩ cho tôi cơ chứ.

nó gaofg lên cô xót xa nước mắt cũng lưng chòng...

-cô ta là ai, lôi cô ta ra ngoài

tiếng Bố Bảo vang lên

-tôi là ai ư. tôi là người đang mang thai đứa con của cái kẻ đứng trên kia kìa...

-mày nói láo

Lyli cũng gào lên

-mày đừng có mà ăn ốc rồi bắt người khác đổ vỏ

-tao không thèm sống như thế nhá, chính mày mới là kẻ bắt bố của con tao đổ vỏ

-bố của con mày, bằng chứng của mày đâu

-mày hỏi anh ta đi , xem anh ta  nói thế nào?

tất cả nhìn vào thiên. anh ta đứng im, mặt tỉnh như sáo

-tôi ko quen cô ta. tôi cũng ko biết cô ta

ĐÀo đứng im, có lẽ nó sốc khi nghe câu nói này.

-mày nghe thấy chưa, mày cút ngay đi, đừng có làm hỏng đám cưới của tao

-tao k đi, hôm nay tao sẽ ở đây cho thiên hạ biết chồng mày là loại người như thế nào.

bé Đào chỉ vào mặt thiên

-lúc mày muốn ngủ với tao, mày chăm sóc tao từng li từng tí, lúc mày lấy đi đời con gái của tao, mày hứa hẹn đủ điều. đến khi mày chán rồi thì mày trở mặt à. mày hại mẹ con tao để xoá dấu vết ư, mày ko phải con người, mày là loài cầm thú

nó gào lên

-mày câm miệng lại

ly gào cũng to ko kém

-anh thiên thế là thế nào

-ko... con ko quen cô ta, cô ta là em của bạn gái Bảo , con có gặp nhưng chưa nói chuyện.

tất cả nhinf vào cô

-là trò của chị à. vợ chồng tôi làm gì chị mà chị hại tôi

-ko... chị không có ý đó.

-chị đúng là đó sao chổi... thảo nào mà mọi gời trong nhà tôi từ trước đến giờ đều không ưa chị

-mày vừa nói cái gì con kia, câm ngay.

Bảo đứng lên kéo cô đi ra. anh kéo cả bé Đào

-anh buông em ra, hôm nay em phải sống chết với bọn này

một sự hỗn loạn chưa từng có đang xảy ra, bé Đào với cái bụng vượt mắt đang gào thét giữa khán phòng, cô đang cố gắng ngăn nó lại. còn BẢo đang cố gắng Bảo vệ hai chị em cô

hai bà bầu thì đang rực vồ vào nhau như 2 cái hổ cái .

-thôi đi, các người  nói đủ chưa.

-chúng mày làm xấu mặt gia đình tao rồi đấy.

bố Bảo quát lên.

-bảo vệ đâu, tống cổ chúng nó ra ngoài.

mấy ngời đàn ông cao lớn tiền lại lôi chị em cô ra bên ngoài. bé Đào không ngừng gào thét. cô ôm lấy nó như để Bảo vệ mẹ con nó... cô khóc

-chị buông ra, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị. chính chị đã tiếp tay cho họ, chính chị

-chị không biết  mẹ con tôi đã khổ sở đến thế nào, con tôi ko cha vậy mà chị còn ở đây vui vẻ nhìn bố nó đi lấy vợ. chị thật là kẻ giả tạo, tôi hận chị

nó gào lên vùng vẫy.

-tất cả các ngời đều là luc khốn nạn... tôi thề cho đến lúc xuống địa ngục cũng ko bao giờ tha thứ cho các người

nó giật tay cô ra chạy vụt ra ngoài. tiếng thắng xe nghe rát tai cùng 1 tiếng va chạm rất mạnh... cô cố mở to mắt ra hình cho rõ sự việc vừa xảy đến nhanh như chớp mắt.

-Đ...à...o

cô gào lên.

chiếc xe đã cố phanh lại nhưng không kịp,. bé Đào của cô văng xa vài mét đang nằm 1 góc đường

-Đào ơi

cô chạy lại...cùng lúc với Bảo

-gọi cấp cứu... gọi cấp cứu nhanh lên

anh nói rất to

mọi người bắt đầu chạy tới đông hơn

-Đào... em tỉnh lại... ko sao... không sao đâu

cô nắm chặt lấy tay nó nước mắt giàn giụa mà ko nói được lời nào. chỉ cố thốt ra 1 câu

-EM ơi....

-em bình tĩnh... sẽ ko sao...

-gọi cấp cứu nhanh lên

cô ngồi đó nhìn em mình nằm , máu ở tai và miệng bắt đầu trào ra.

-em... ơi.... đừng

đôi mắt con bé lơ mơ,,, bàn tay níu  lấy tay cô.

-cứu con em... cứu nó

giọng nó yếu ớt, cô run lên

-sẽ không sao ââu em, có anh ở đây rồi. xe cấp cứu đến rồi em cố lên.

cô nắm lấy tay nó nhưng bàn tay nó càng ngày càng lỏng dần rồi buống thõng.

-em.. ơi.....

-không.......

-em ơi

cô gào lên nắm chặt  lấy tay nó... hoá ra giấc mơ ấy có thể là sự thật... vậy thì cô đã sai rồi... cô đã sai rồi... xin ông trời đừng mang em cô đi.