Chương 51
Chap 51 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGSáng hôm đó công an đến tìm Bảo và Phong. hai người được mời lên trụ sở công an để làm việc về một số vấn đề. cô đứng phía sau anh,
-anh Bảo mời anh theo chúng tôi
-vâng.
Bảo không nề hà mà đồng ý ngay.
khi anh đi theo mấy người công an đó cô lo đến phát khóc. cô níu tay anh lại... đôi mắt cô lệ đã tràn mi
-Bảo...
Bảo quay lại nhìn cô. ánh mắt đầy xót xa nhưng cũng đầy cứng rắn.
-em đừng lo. tôi sẽ về sớm.
bảo nắm tay cô
-không... em ko muốn xa anh
-Bảo ôm cô vào lòng.
-em đừng lo. tôi sẽ về sớm mà. ở nhà ngoan, đừng đi ra ngoài nghe chưa.
cô gật đầu tiễn bảo ra tận xe. mọi thứ trong đầu đang rối tung lên. nỗi lo sợ ngập tràn. Cô sợ phải xa BẢo thêm một lần nữa.
Tối hôm đó Bảo quay về nhà. Tâm trạng anh có vẻ rất vui chứ không giống như một người vừa từ sở cảnh sát về. thấy Anh đứng ngoài cửa cô bất ngờ đến mức bất động rồi chợt nhớ ra mà chạy lại ôm chầm lấy anh. Nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngừng. Bảo thấy cô như vậy cũng ôm chặt lấy cô. anh Hiểu cô đang sợ hãi.
-tôi về rồi đây, mọi chuyện tốt mà... em đừng lo.
-.....
-eo ơi... mẹ trẻ con rồi còn khóc nhè xấu chưa.
-.... kệ
nức nở...
-tôi đã nói giờ ko gì làm khó được tôi nữa mà. em cứ yên tâm trao cuộc đời cho tôi.
-ghét...
-ơ... nói thế mà cũng bị ghét.
-uh
-ghét cho vào nhà tắm kì cho sạch nào.
Bảo bế cô lên cười hớn hở.
-ơ... sao lại thế.
-kệ
-người ta tắm rồi.
-thì tắm lại, người ta chưa được tắm chung với con gái bao giờ. kì cho hết cái ghét đi.
Bảo bế cô đi thẳng vào nhà tắm. tâm trạng anh có vẻ rất tốt. anh xả nước ướt hết cả quần áo của cả hai rồi ôm lấy cô .
-sao hôm nay sợ thế à?
-uh.
-tôi đã nói không lo mà
-ko lo sao được.
-cảm ơn em.
Bảo đưa tay lên bóp ngực cô thích thú.
-tôi ko biết nói gì để cảm ơn tình yêu của em, do vậy tôi sẽ....
mắt tròn to chờ đợi cậu nói tiếp theo
-massa cho em.
cười gian xảo.
-Hâm.
-kệ
Bàn tay to lớn của Bảo không ngừng hoạt động trên ngực cô. rồi nhẹ nhàng cởϊ áσ. đôi mắt anh trong veo đầy yêu thương. có lẽ mọi chuyện ổn thật chứ không phải Bảo muốn giấu cô.
-Chi Lê.
-Dạ
-hôm nay là chuyện công vc thôi. ko liên quan đến ai cả.
-vâng.
-em đừng lo nhé. tôi đã giải quyết ổn thoả hết rồi.
-anh làm thế nào?
-đã dám đầu tư vào lĩnh vực này chúng ta cũng phải tìm người chống lưng cho chứ.
-chúng ta ko thể đầu tư vào lĩnh vực ít rủi ro hơn sao?
-có... nhưng mà là phát triển thêm. chứ không từ bỏ.
-Bảo. có nhớ ngày xưa Bảo hay nói gì về bố Bảo không?
-có.
-....
-em nghĩ tôi sẽ như ông ấy?
-....
-ko. tôi lớn lên như vậy nhưng tôi chắc chắn sẽ ko như ông ấy. bởi nếu tôi giống như ông ấy, tôi đã nghe theo ông ấy. từ bé. tôi đã phá vỡ cái khuôn khổ mà ông ấy tạo ra cho tôi.
-tôi muốn được sống là chính mình.
-tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con em, tuy nhiều lúc có bận nhưng toi sẽ không boe em lại lại một mình như mẹ tôi đã phải chịu đựng. tôi ko muốn con cái chúng ta phải sống thiếu tình thương như tôi
cô nhìn anh xúc động đến mức rớt cả nước mắt.
-kìa kìa... khóc nhè...
-tại ai...
-tại tôi... được chưa? tại tôi hết.
cô ôm lấy anh đôi môi hôn lên bờ ngực rắn chắc của anh. Bảo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cứ thế thở rất mạnh. có khi anh còn run lên vì sung sướиɠ. anh hôn cô ... cho cô tất cả mọi niềm hoan lạc trong cuộc sống này. trong cơn mơ của mình cô khẽ gọi anh
-Bảo...
-Bảo..
-anh đây.
-em... yêu anh...
Bảo dừng lại nhìn cô bất ngờ.
-sao...
cô đỏ mặt. Bảo cười gian.
-vì cái câu nói này. hôm nay... gấp đôi
cô đỏ mặt còn Bảo thì càng ngày càng sung thì phải. Có lẽ đàn ông là vậy.
ánh mặt trời ngó ra ngoài cửa sổ. sau một đêm lao động mệt mỏi cô mơ màng mở mắt ra. Bảo đang ngồi ngắm cô ngủ thấy cô mở mắt, anh cười hiền.
-tỉnh rồi đó hả?
-sao lại ngồi đó
-nhìn vợ ngủ.
-vợ anh?
cô lại đỏ mặt
-ai là vợ anh cơ chứ
-cái người ngủ với tôi đêm qua, caí người nói yêu tôi ý
cô vò mình trong chiếc chăn mỏng.
-dậy đi ăn sáng đi. chiều nay chúng ta về nhà
-nhà nào?
-nhà có bố mẹ của tôi .
-có chuyện gì vậy anh
-tôi muốn thông báo với họ chuyện tôi sẽ kết hôn
-kết hôn???
-đúng vậy, tôi đâu còn bé nữa. cũng đến tuổi an cư rồi... để còn lập nghiệp chứ.
-anh lấy ai?
-ai đồng ý thì lấy.
-nhỡ 100 cô đều đồng ý thì sao?
-tôi ko đủ tiền mua cả toà chung cư nhưng cũng có thuê cho họ 1 xóm trọ.
cô rúc rích cười.
-nào... dậy đi cho tôi đi hỏi vợ.
-kệ nhà anh.
-này đừng có mà nằm lười nhé.
-ko phải chuyện của người ta thì ng ta ko dậy
-uh.. cứ nằm đi
bảo chồm lên người cô
-tiện chưa mặc quần áo thì ta lại làm thêm cái.
cô véo má anh
-hư hỏng.
-kệ
-nhưng đêm qua em mệt rồi.
-sáng ngủ dậy khoẻ lại rồi. tôi có thể làm thêm đc vài cái nữa ấy chứ
-dê cụ. nữa thì ng ta ko đi được thì sao.
-thế tôi sẽ bế em về nhà tôi. cho em ngồi ngoài cửa mà ngóng vào bên trong.
-hư đốn
cô nhéo má Bảo. còn bảo cúi xuống hôn lấy hôn để.
-để em dậy nhé. hôm nay cho Đào đi khám đã. ròi chiều chúng ta đi.
Bảo gật đầu. cô bước xuống khỏi giường. ngày hôm nay sẽ là một ngày rất dài đây.
cô ngồi nhìn vào màn hình máy siêu âm. đứa bé đã có chân tay đầy đủ, chỉ có hơi còi vì con bé ít ăn. nhưng may mà nó khoẻ mạnh. cô nhìn cái bụng tròn nỏn của em mình khẽ thở dài. nó sắp đến ngày sinh rồi mà anh ta vẫn không một lời quan tâm. nhìn nó u buồn sầu não như vậy cô chỉ biết động viên em vượt qua. mấy tháng nay nhốt nó trong nhà ko dám cho ra đường. giờ có lẽ anh ta cũng ko còn nghĩ cách hại mẹ con nó nữa.
-em... chốc chị đi có việc. em về nhà ngồi ngoan nhé.
-vâng.
-nhớ uống sữa vào nhé.
-vâng.
cô dắt nó đi bộ trên đường.
-chị... chị và anh BẢo tính khi nào cưới
-chị chưa nghĩ đến chuyện này.
-sao vậy, đừng để như em khổ lắm.
-anh BẢo là ng như thế nào chị hiểu mà. chị muốn lo cho con cún này xong rồi tính sau. chỉ cần hai mẹ con em khoẻ mạnh an toàn là được rồi
-chị... em tính về chùa.
cô giật mình.
-giờ thầy mất rồi về cũng ko ở được lâu.
-dù sao chúng ta cũng gắn bó ở đấy. em nghĩ họ ko bỏ chúng ta đâu
-em đừng nghĩ nhiều gì cả. ở đây điều kiện vật chất tốt. tiện cho mẹ con em sinh nở. giờ về đấy cũng khó cho các thầy. em nghe chị đi, sinh xong rồi tính nhé
-vâng
nó buồn bã bước tiếp trên con đường này. sau khi tiễn nó về nhà, cô quay ra bên ngoài. Bảo đón cô đầu cổng. chiếc xe moto của anh phóng vυ't đi trong gió. cô ôm anh vào lòng mà tâm trạng thật sự hỗn độn.
chiếc xe đỗ trước cổng nhà anh . trong sân... mấy chiếc ô tô đỗ rất ngăn nắp. không khó nhận ra có cả ô tô của Thiên. anh ta tính ra đã là con rể của nhà này rồi cho nên có mặt cũng phải thôi.
cô bước vào bên trong. người đàn ông đang ngồi vắt chân giữa ghế, tay cầm cái tách trà màu vàng sang trọng nhìn cô một lượt rồi cau mày.
-chào bố, chào mẹ.
-chào anh. anh về nhà rồi đấy hả.
-anh... con nó về sao anh nói thế.
-cô ngồi im
cô nhìn người đàn ông có ánh mắt nghiêm khắc đó. ông ta vẫn không thay đổi.
-tôi nghe mẹ anh nói rồi. anh có cần cái gia đình này đâu mà cần về xin phép.
-Bố... con vẫn là con của bố, cho dù bố không đồng ý thì con cũng hết sức tôn trọng bố mà về xin phép bố.
-cảm ơn anh đã nhớ đến chúng tôi. giờ anh ko muốn về nhà, ko coi đây là nhà thì anh muốn làm gì thì làm.
cô đứng im nắm chặt tay BẢo.
-bố. hôm nay còn đưa bạn gái con đến đây. để chào bố mẹ. con mong bố mẹ chúc phúc cho chúng con.
-tôi nghĩ tôi ko cần nói anh cũng biết tôi định nói gì rồi
-con cũng ko cần nói chuyện hôm trước chắc bố cũng biết con rồi
-anh giỏi, từ giờ tôi ko cần quan tâm đến anh. nhưng tôi nói trước cho anh. anh đi đâu thì đi, nhưng nếu anh quyết như vậy đừng về nhà này nữa. tôi chấp nhận sang nhà họ xin lỗi, chấp nhận mất tiền nhưng tôi sẽ không chấp nhận có đứa con như anh.
-nếu bố đã nói như vậy con xin nói thêm, từ bé đến giờ bố xem bố quan tâm con như thế nào. con lớn lên bên ai, còn bố có coi con là con hay ko là quyền của bố, nhưng con có cuộc sống riêng của con. bố không thể áp đặt con phải yêu ai lấy ai, vì bố ko sống với con cả đời được, do vậy bố nói gì con nghe đấy thôi,
bảo thẳng thắn. cco đứng giữa cũng thấy áy náy vì cô mà mọi chuyện như thế này.
-bố... anh Bảo. hai người bình tĩnh
Thiên đứng ngoài nói vào câu chuyện
-mày im mồm đi, chỗ này ko phải chỗ cho mày nói
bảo quát lên
-anh đừng có nói vậy nó là người trong nhà này nó có quyền nói.
-nó không có tư cách nói
-chính anh mới ko có tư cách, anh xem nếu ko có nó công ty này sẽ như thế nào. đằng này anh là con tôi, là con trai duy nhất của tôi mà anh ko làm nổi như nó anh có thấy mình ko có tư cách nói hay ko?
-vâng. nếu bố nghĩ như vậy bố cứ nghĩ đi. con không phản đối ván đề này. hôm nay chuyện gì cần nói con đã nói hết rồi. con chào bố mẹ con về,
Bảo dắt tay cô đi ra khỏi nhà. mẹ anh chạy theo
-Bảo... Bảo... nghe mẹ nói
anh đứng lại
-bố con nóng tình như vậy thôi. nhưng mà con nghe mẹ này. cuối tháng em nó cưới thì con nhớ về nhé.
-....
-mày nhớ về chúc phúc cho bọn tao
Thiên nói ngay bên cạnh. cô và BẢo quay ra nhìn anh ta
-mày nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao thiên
-tao yêu ly thật lòng. tao sẽ chăm sóc cho cô ấy.
-tao ghi nhận câu nói của mày.
bảo quay đi
-này hai đứa...
-vâng... chúng cháu sẽ về ạ... cháu chào bác.
cô quay lại nói với. đôi chận cô bước theo đôi chân Bảo. cô biết anh giận, biết anh khó xử, biết anh buồn. quả thật cuộc sống chông chênh quá.
-Chi Lê. xin lỗi em vì tôi đã không nói cho mọi người biết chuyện về Đào.
-ko sao. dù sao cũng là em gái anh
-anh hứa sẽ bù đắp cho 2 mẹ con Đào.
anh phóng xe nhanh trên con đường này. sau tiếng gió vù vù co lại ghé tai
-thế mình có về cưới ly ko anh.
-anh định ko về
-đừng giận bố như vậy
-...
-mình về nhà anh. em hứa sẽ ngồi ngoan 1 góc. đừng để mẹ thất vọng
Bảo gật đầu. cô ôm lấy anh cười. cô chẳng biết rằng quyết định này của cô lại có thể làm cuộc đời cô thay đổi nhiều đến thế.