Chương 50
Chap 50 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG Dạo này cv của Bảo ko đc ổn. vc kinh doanh nhà hàng liên quan rất nhiều đến công an. Bản thân áp lực của Bảo rất lớn. Nhiều khi cô thấy anh căng thẳng mà ko tài nào giúp gì được
- sao đợt này công an hay đến đây vậy anh.
- kinh doanh ngành này thì công an là bình thường mà. Em đừng lo.
- vâng.
cô nhìn theo bóng Bảo. dạo này anh hay mất ngủ hơn, rõ ràng sau khi về từ nhà anh... mọi chuyện có lẽ không ổn như những gì anh nói.
Sáng hôm sau Bảo không có nhà. mẹ anh và 1 người nữa đến tìm cô.
-bác gặp cháu có chuyện gì ạ?
-bác có chút chuyện muốn nói với cháu.
-vâng cháu nghe đây.
cô nhìn 2 người phụ nữ 1 lượt.
-Chi Lê... cháu có biết chuyện gì không?
-chuyện gì ạ?
-bố bảo... đang liên quan vào chuyện làm ăn của nó.
-thảo nào dạo này hay thấy công an đến đây. chúng cháu có làm ăn phi pháp đâu.
-chi lê. bác biết hai đứa thương nhau từ xưa, nhưng bố Bảo đang ngắm cho nó cái hana. hai nhà làm ăn với nhau. trước khi có cháu hai đứa nó cũng đi lại rồi... giờ... hai bên gia đình cũng mong hai đứa nó thành đôi.
cô ngồi im nhìn cả hai người
-bây giờ cháu thương nó.. thì vun vào cho nó với Hana. Chi Lê chỉ cần cháu nói nó được... hai đứa nó danh nghĩa vợ chồng cho hai công ty làm ăn... thì cháu cũng ko thiệt, bác vẫn không phản đối hai đứa đi lại với nhau mà.
cô vẫn ngồi im với lời đề nghị có vẻ rất vô lý. có ai bắt người mình yêu lấy người khác hay không? đã vậy còn là một người nóng tính và ngang bướng như Bảo. nhiều khi đến cô còn ko nói được nữa cơ. thế mà bảo cô mở miệng nói anh ấy lấy người khác, có lẽ là đổ cả tấn dầu mà châm mồi lửa còn khó cháy hơn.
-cháu... không thể nhận lời.
-tại sao vậy cháu
-bác biết tính Bảo rồi mà.
-nhưng nó nghe cháu
-bác là mẹ anh ấy, bác nói anh ấy còn cãi lại, cháu chỉ là 1 con bé bình thường, anh ấy cũng ko nể đâu.
-từ trước đến giờ, chỉ có cháu nói được nó thôi. bác xin cháu giúp bác, công việc gia đình bác đang có vấn đề.
-thế để cháu nói với anh ấy về giúp bác
-ấy,... cháu đừng nói với nó bác đến đây.
-...
-cháu .... bác mong cháu vì tương lai của Bảo mà nghĩ cho nó.
-vâng.
-bác về nhé.
cô tiễn hai người phụ nữ ra cổng...
tối đến bảo về nhà... cô đi sang bên phòng anh. Bảo đang thay áo... cơ thể anh gày đi ... nhưng vẫn cơ bắp chắc chắn... đã lâu cô chưa được chạm vào... tự nhiên lại thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm ý.
-bảo...
-sao thế em?
-tắm đi.
Bảo quay lại nhìn cô ánh mắt rất ấm áp, anh tiến lại phía cô.
-tắm chung đi
-hâm...
-vì ai mà hâm
cô lườm Bảo.
-nhá
-người ta tắm rồi. ăn rồi
-thì tắm xong đi kiếm cái ăn.
-thôi ông ạ. tắm đi rồi em lấy đồ ăn cho.
bảo đi vào bên trong... cô đi xuống dưới. đến khi anh đi ra bàn đã có phần cơm cho anh. anh ngồi xuống ngửi ngửi ... rồi cười sướиɠ. bảo ham ăn lắm mà. lúc anh đang ăn cô mới nhớ ra câu chuyện buổi sáng của mẹ Bảo. cô không biết có nên nói cho anh chuyện này không?
cô ngồi nhìn Bảo ăn, hai mắt mở to tướng
-mặt tôi dính cơm hay sao mà em nhìn kĩ vậy?
Bảo cúi xuống mà vẫn nhìn ra cô nhìn
-à.. ko
-thế sao nhìn kinh thế.
-ko có gì/
-ko có gì là có đấy. có chuyện gì nào
-à...
cô ngập ngừng...
-giờ lại có kiểu này à? hay là...
-là gì?
-có em bé...
hớn hở...
cô lườm...
-lúc nào cũng đòi có em bé.
-thì có con vui mà.
-vui thì đi mà đẻ
-tôi đẻ được tôi đẻ từ năm tôi 15 rồi
-hứ...
bĩu môi...
-thế có phải không?
-ko.
mắt tiu nghỉu.
-là mẹ anh đến đây.
- bà đến có chuyện gì?
-chuyện của anh... và Hana.
-hana có liên quan gì ở đây.
-là chuyện anh ngủ với người ta thì anh phải... chịu trách nhiệm.
-tôi ngủ với mấy chục người rồi... nếu chịu trách nhiệm hết thì chỉ có xây chung cư cho chúng nó ở thôi
mặt tối lại... lườm lườm. còn hắn ta hớn hở sau câu nói đó.
môi cô mím lại... muốn... tức... điên...
-sao... sao mẹ tôi lại nhắc đến Hana nở đây?
-thì mẹ anh muốn anh lấy Hana.
-điên.
-Hana chỉ yêu mỗi mình anh
-tôi cũng yêu mỗi 1 người.
-nhưng ngủ với trăm người.
-tại họ nói ng tôi yêu bỏ tôi nên tôi chán đời
-lí sự
-sự thật
-em nghe mẹ tôi đi, mẹ tôi có nói với em mẹ tôi đã nói gì với tôi ko?
-không.
-vậy sao em ko hỏi...
-ko biết gì cả ý.
-à.. bà ấy nói thầy đã gả em đi rồi ko còn ở đó nữa. tôi về tìm em mà ko thấy. cho nên... tôi đã tin. ngay cả cái thằng thiên và mẹ nó. nếu như tôi vì chuyện đó mà mất em thật. tôi thề sẽ ko bao giờ tha thứ cho họ.
cô ngồi im nhìn Bảo... đôi mắt Bảo nóng lên.
-nhưng nghe nói cô ấy có bầu rồi.
-Bầu á...
-uh... mấy tháng rồi. chắc là từ cái hôm anh say rượu đấy.
-thế chắc 7-8 tháng rồi. bụng chắc to lắm rồi. để tôi đến đón về.
-ờ... đến mà đón... được cả mẹ cả nghé
-ngon rồi. ko phải chăm.
-ờ....
Bảo tủm tỉm còn cô dỗi quay đi, Bảo kéo cô lại... níu vào vòng tay.
-giận à?
-thèm...
-cái mặt sưng lên kìa.
-... bĩu môi
-đấy... mới nói có thế đã sưng lên rồi mà đằng này tôi mà lấy nó nữa thì....
-thì gì?
-nhảy cầu giống trước đây.
-thèm...
-thèm chứ gì?
-ờ...
nghe được thế bảo bế thốc cô lên giường...
-ơ... vừa ăn cơm xong.
-kệ... lại đói rồi.
-đau dạ dày.
-ai bảo thế. cho tiêu cơm thì có.
-lau miệng chưa?
-lau vào áo đây
Bảo nói xong cúi xuống cọ miệng vào áo cô rồi chui đầu vào trong nghịch ngợm. cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng thấy khó chịu trong người. thi thoảng rên khe khẽ
-đấy... thấy chưa...dê hơn cả người ta.
-dê cái gì.
-kí©ɧ ŧɧí©ɧ ng ta
-kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì?
-thì cứ thở mạnh như thế làm ng ta lại... muốn chết đi được
-muốn?
cô cười bàn tay xoa đầu anh âu yếm. nụ cười như đồng thuận, anh nhận được tin hiệu lại cúi xuống làm công vc của mình, cho đếnkhi mọi thứ chẳng theo quy luật gì cả lúc ấy cả hai cũng quên luôn cái chuyện lúc sáng.
đối với cô... mọi thứ phụ thuộc vào quyết định của Bảo. cô không có trách nhiệm cứu vớt cuộc đời của những người đã coi thường cô. cô nhắm mắt lại cảm nhận được anh đang bên trong. từng tiếng thở từng tiếng thì thầm của anh mê đắm quá khiến cô cũng ko cầm lòng đươc.
-đừng xa anh nhé.
cô mở mắt nhìn anh. ánh mắt anh đυ.c ngầu
-đừng vì bất cứ điều gì mà xa anh.
đôi bàn tay anh nắm lấy eo cô giữ chặt. anh vẫn làm vc chăm chỉ vô cùng
-hứa với anh đi, đừng xa anh... dù có bất cứ chuyện gì.
cô cười... nụ cười hạnh phuc
anh ấn mạnh hơn
-á.
-hứa...
-em hứa...
cô nhắm đôi mắt trôi theo cảm xúc trong anh. mọi chuyện trong đời đều giao cho anh hết,... suốt cả cuộc đời này sẽ chỉ đi theo anh, yêu anh mà thôi.