Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 49

Chương 49
chap 49 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG.

cái bụng bé đào của cô mỗi lúc một lớn. nhìn nó nhỏ bé gầy mòn vì đứa bé trong bụng cô thương em vô cùng. đã vậy đứa bé không được thừa nhận không được hỏi han quả là khiến cô đau lòng không kém gì nó.

hôm nay Bảo đi về nhà mà khuôn mặt rất nhăn nhó. thấy vậy cô im lặng bước theo. Bảo không để ý cô đi phía sau cho nên vừa vào đến phòng anh đã đá thúng đυ.ng nia

-có chuyện gì thế?

Bảo giật mình quay lại. nhìn cô bất ngờ

-có chuyện gì thế Bảo.

-à... không có chuyện gì

cô nhìn Bảo bối rối... cô hiểu bảo lắm chứ. nói dối mà không biết đường nói dối

cô bước lại, ánh mắt long lanh nhìn  cậu ta,

-nói cho người ta biết đi, có chuyện gì.

bàn tay xoa nhẹ eo cậu ta, rồi sát lại, đàn ông luôn bị chi phối bởi những điều nhỏ nhặt ấy

-à... ờ....

-....

-thì....

-....

-con Ly nó có bầu rồi

cô giật mình, nhìn bảo chằm chằm.

-2 ...tháng rồi.

Bảo ngập ngừng nhìn cô bối rối

-mọi người trong nhà có biết chuyện của Đào không?

-Tôi chưa nói.

cô đứng im, thẫn thờ, nước mắt tựnhiên trào ra. đứa bé... lại giống cảnh chị em cô, cảnh mồ côi khổ lắm con ơi... cô khóc

-xin lỗi em... xin lỗi em...

Bảo nắm tay cô. cô không thể trách Bảo được, chuyện gì đến sẽ đến cả thôi. cô và Bảo đâu có quyết được chuyện này. chỉ trách cái kẻ khốn nạn kia ... đồ khốn...

-giờ em phải nói thế nào với con bé bây giờ.

-tôi... xin lỗi

-không...

cô khóc... Bảo kéo cô vào lòng

-sao anh không nói với con bé chuyện này.

-anh nói rồi nhưng nó không tin, em biết đấy, nó thích thằng này lâu rồi.

-vậy mà anh ta lại....

- chỉ tại...lúc yêu người ta quá mù quáng thôi. bản thân tôi không thể bảo vệ nổi em gái mình. nó được bố mẹ chiều chuộng ngang ngược không chịu nghe lời

-giờ phải làm sao anh?

-hai gia đình hôm nay gặp nhau.

-là...

-định ngày mà cưới thôi

-thế còn bé đào của em

-tôi.....

Bảo ngập ngừng... 1 bên là em Gái 1 bên là em vợ... anh cũng khó xử vô cùng.

cô khóc, còn Bảo chỉ biết ôm cô vào lòng.

-em yên tâm... tôi sẽ lo cho hai mẹ con nó một cuộc sống tốt

-anh chỉ biết lo cho nó cuộc sống tốt nhưng sao ko đấu tranh cho nó một gia đình

-tôi cũng muốn lắm chứ nhưng giờ em nghĩ tôi biết chọn ai, em gái tôi hay em gái em.

Cô chỉ biết ngồi im. rốt cuộc còn có thể nói được gì khi người có lỗi không phải là họ mà chính là hắn ta.

cô rớt nước mắt...

-mấy người cậy có  tiền ức hϊếp chị em tôi.

-em đừng như vậy...

-đúng như thế còn gì. chúng tôi nghèo... chúng tôi có tội tình gì?

-ko phải vậy, đâu có phải vì giàu nghèo.là do cái Thằng đó... tôi ko biết nó đag nghĩ gì.

-....

-vả lại nó đã không muốn nhận đứa trẻ, dù có ép cũng đâu có hạnh phúc gì. tốt hơn hết là cho mẹ con nó một cuộc sống thoải mái, đừng đề nó suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến đứa bé.

-nhưng tôi sợ nó biết chuyện này.

-thế thì đừng cho nó đi lại nhiều, ở đây chỉ có tôi và em biết chuyện, ko lo.

-nhưng nó ....

-em đừng nghĩ gì nhiều, nghỉ ngơi đi.

Bảo xoa lưng cô.

-...thương nó. cuộc sống của nó cũng khổ nhiều rồi, không ngờ sai lầm của mình làm hại đến nó.

-cũng là do tôi. nhất định tôi sẽ không để mẹ con nó phải thiệt thòi.

cô nhìn Bảo hai mắt rưng rưng, 1 đứa trẻ cho dù được sống sung túc đến đâu cũng không thể nào bằng có đủ tình thương của cha mẹ. nhưng đến giờ này... có lẽ cô cũng đành chấp nhận sự thật này thôi.

-em về nghỉ đi nhé.

-vâng

cô đứng dậy đi ra cửa

-à này...

-vâng...

-chủ nhật này, hai nhà làm đám hỏi cho hai đứa. em chuẩn bị hôm đó mình cùng đi.

-Tôi ko muốn đi.

-đừng như vậy. tôi ko muốn làm khó em, nhưng chuyện nào nó ra chuyện ấy. chúng ta có thể không chấp nhận được con người nó nhưng em là người tôi yêu, tôi muốn mọi người thấy sự có mặt của em.

-....

cô ngước lên nhìn ánh mắt cương quyết của Bảo. lời nói này quả thật rất xúc động. người đàn ông sẵn sàng chịu trách nhiệm mới có thể nói ra những lời nói như thế này.

cuộc sống đôi khi chẳng cần xa hoa, chẳng cần những lời nói ngọt ngào những cử chỉ quan tâm ấu yếm, mà chỉ đơn giản có một người hiểu mình, thương mình và mong muốn gắn bó suốt đời với mình thế là đủ.

buổi sáng hôm ấy, cô chuẩn bị tươm tất để đi dự đám hỏi của Ly .hôm nay, cô sẽ được chính thức ra mắt gia đình nhà Bảo. trước đây khi còn bé, sống trong gia đình Bảo với tư cách là đứa tị nạn  , cô sống cảnh lẩn trốn để tránh làm Bảo khó xử. ngay bây giờ, khi Bảo đã trưởng thành tự lo cho cuộc sống cũng là lúc anh Chính thức bảo vệ cô, chính thức công khai tình cảm với cô cho dù có biết rằng điều này sẽ gặp rất nhiều phản đối .

gặp được người đàn ông trong lúc khó khăn hoạn nạn không buông tay đã hạnh phúc mà đến khi giàu sang vẫn ko quên thì có lẽ là điều kì diệu nhất trong đời của cô rồi.

-Nào đi thôi em.

-anh chị đi đâu vậy?



cô quay lại nhìn bé Đào, cái bụng nó nhô ra , thân hình nó  nhỏ bé trông đáng thương vô cùng.

-chị đi có chút chuyện, em ở nhà nghỉ ngơi đi nhé.

-vâng.

-nhớ đừng ra ngoài một mình. chị đi nhanh sẽ về sớm.

-vâng

cô quay đi mà lòng đau nhói. cô là chị nó, mà giờ vì hạnh phúc của mình lại đến để chứng kiến bố của con nó hạnh phúc bên người khác. có phải như thế là đáng chết lắm không?

suy nghĩ ấy theo cô suốt con đường đi, cho đến khi đứng trong lễ đường. tuy chỉ là lễ ăn hỏi nhưng gia đình bảo tổ chức rất hoành tráng. người người tấp nập như đám cưới chính thức.

Bảo nắm tay cô dắt vào bên trong, nơi những quan khách đang đông đủ và vui vẻ chuyện trò. tất cả mọi người trông thấy 2 người đều ngước mắt lên nhìn. cô không ăn mặc lộng lẫy như những người phụ nữ trong khán phòng này.

-chào Cậu Bảo. lâu lắm không gặp trông cậu đẹp trai quá

-chào chú

-ôi... cậu chủ nhà ta đã lớn thế này rồi ạ. sắp về tiếp quản thay anh tôi được rồi chứ.

-cháu không dám ạ.

-thế nào? có bạn gái chưa con?

-dạ... đây là vợ sắp cưới của cháu.

Bảo chỉ vào cô. mọi người tròn mắt ra nhìn. cô cũng nhìn Bảo bằng ánh mắt tròn xoe... chỉ có 1 vài người nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn. cô nhìn người đàn ông đứng giữa những người đàn ông kia. vẫn khuôn mặt ông ta, vẫn ánh mắt ông ta, vẫn là những gì mà nhiều năm trước cô thu vào tầm mắt, ngay lúc này ko hề thay đổi. cô vẫn không hề quên được những gì ông ta đã nói, và sau bao năm ánh mắt của ông ta vẫn vậy, liệu có thể nào... khiến cô có thiện cảm đc không?

một lúc sau nhà trai đến. nhân vật chính trong buổi hôm nay... hắn ta mặc bộ vest bảnh bao... tươi cười hơn hở ... cô đứng 1 góc, bàn tay nắm chặt lấy thành bàn... ngay lúc này cô muốn chạy đến nói hết với mọi người chuyện anh ta là đồ khốn nạn, nói hết ề chuyện bé Đào của cô đang phải khổ sở như thế nào. cô ức đến mức đôi mắt cô đỏ ngầu lên, hai hàng nước mắt trực trào. Hắn ta bước qua và trông thấy cô đứng đó. đôi mắt có vẻ bối rối quay đi. hắn biết sợ chăng... là hắn biết sợ mà hắn vẫn trơ tráo để làm... tội nghiệp cho em cô. tội nghiệp cho đứa bé.

-Anh Bảo... anh Vào bên trong gặp bác có chút việc

-có vc gì?

-anh cứ vào đi...

Bảo nhìn cô rồi dặn

-ngồi im chờ tôi... tỗi sẽ ra ngay

cô gật đầu. Bảo bước vào bên trong 5 phút... 10 phút sau lại quay lại. khuôn mặt có vẻ như không được hài lòng ... cô hiểu ... cô hiểu áp lực Bảo đang gặp phải nên ko dám hỏi thêm điều gì. Bảo kéo cô đứng lên...

-chúng ta về thôi.

-nhưng mà

-tôi nói em về

-Bảo

tiếng mẹ cậu ta gọi vọng phía sau lưng, Bảo nắm tay cô kéo đi mà không nhìn lại.

-bảo... có chuyện gì...

-ko có gì cả...

-đừng như vậy mà...

-em đừng hỏi... em chỉ cần biêt là tôi giờ không còn là Thằng Bảo phụ thuộc ngày xưa nữa, tất cả những gì họ gây ra cho tôi, cho chúng ta... tôi sẽ không tha thứ... em chỉ cần quan tâm đến một chuyện...

-...

bảo nhìn cô nghiêm túc

-là cứ ngoan ngoãn làm vợ tôi thôi... dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải làm vợ tôi... tôi ko đồng ý em xa tôi ngay cả khi tôi đa từng mắc sai lầm với bất cứ ai ... hãy nhớ...

cô rớt nước mắt....hạnh phúc trong sóng gió mới là hạnh phúc tuyệt vời nhất phải không, nhưng sóng gió của cô mới chỉ là bắt đầu