Chương 48
chap 48 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGBảo đi cả buổi tối ko thấy về nhà. Cô lo lắng nhìn ra cửa. Con bé đã ngủ rồi. Mọi chuyện ko những ko đc gỡ rối mà cô còn làm nó rối tung hơn.
Đến nửa đêm Bảo mới mò về. Nghe tiếng mở cửa cô chạy ngay ra. bảo của cô nồng mùi rượu. Bứơc chân loạng choạng.
- này.. Cậu... Sao lại uống say đến như vậy.
- kệ tôi
Bảo vùng vằng.
- mặc tôi. Thằng khốn đó, tôi gϊếŧ nó.
Cô đứng im nhìn Bảo. Có lẽ cậu ấy đã rất giận
- tôi xin lỗi, đừng như vậy
- xin cái gì mà xin, cậu thích nó đúng ko, cậu thích nó rồi.
Vùng vằng
Nhìn Bảo giận dỗi chẳng khác nào con nít. Cô dắt cậu ta vào trong phòng đóng cửa. Nhìn cậu ta loạng choạng như vậy có lẽ cũng đã uống ko ít.
- nằm xuống đây tôi pha nước chanh cho uống
-Ko thèm
-đừng vậy
-Tôi gϊếŧ nó. Thằng khốn.
-Thôi đc rồi, chửi đi rồi ngủ
Cô vào lấy khăn lau mặt cho Bảo. Bảo nằm im trên giường ko nhúc nhích. Có lẽ đã uống quá nhiều nên mới say ko biết gì như vậy. Cô thở dài.
Mở cửa bứơc xuống dưới. Mấy cô PG rượu và mấy em chân dài ngồi chờ khách dưới nhà kéo cô hỏi han
-Có ch gì mà sếp say thế
-Chị và sếp cãi nhau à
-Chưa thấy sếp say như thế bao giờ luôn ý. Anh phúc rìu đi còn ko đi nổi
-Anh ấy giận chị
-Có chuyện gì à
-Ưh. Hay ghen khổ lắm.
-Sếp mình cũng như bao ng đàn ông khác nhỉ.
-Như là nhưthế nào. Trông ngon như thế cơ mà. Mịa... Chắc phải sung hơn hẳn mấy thằng kia
-Mày biết
-Hỏi chị Chi biết ngay
Cô cười
-Giờ làm sao để ông ấy hết giận giờ
-Ôi.. Đơn giản lắm chị ạ. Đàn ông họ vậy nhưng cứ rủ lên giường là hết giận liền. Lúc ấy còn sung hơn bình thường ý chứ.
Cô đỏ mặt
-Ngại bỏ xừ
-Ơ hay nhề. Chị cả anh ý cᏂị©Ꮒ nhau rồi có gì mà ngại
-Thích bỏ mẹ ra. Trai đẹp, nhiều tiền, em mơ mà ko đc
-Mày cứ mơ tiếp đi
-Thôi. Có chị ý ở đây rồi ngại lắm.
-Đấy, chị cho em luôn, cái đồ hay ghen, hở tí là khùng điên quát tháo.
-Đc ko... Để em chuẩn bị
-Mày hâm vừa thôi. Đừng có mơ. Mày xem sếp có bao giờ quan tâm ai đc như chị ý ko. Mày nên biết mày là ai chứ
cô cừoi.
-Thôi em bảo thật. Muốn sếp em hết giận thì chị phải dùng kế. Mà đàn bà có cái kế lợi hại nhất là lên giường. Lúc ấy bọn đàn ông nó biến thành ko có não rồi. Nó quên hết ngay mà
Cô cười. Cô ko dám nghĩ đến chuyện đó. Lần đầu tiên của cô và cậu ta quả thật nó khiến cô đau và mệt mỏi vô cùng. Trong suy nghĩ chưa bao giờ tuởng tượng sεメ sẽ như vậy. Nhiều ng còn có thể coi tìиɧ ɖu͙© như một niềm đam mê. Một sự yêu thích đến lạ kì... Vậy mà cô lại ko có chút cảm xúc nào với nó cả, có khi là sợ tiếp xúc xá© ŧᏂịŧ.
Nhưng mọi thứ trên đời này ko tài nào đơn giản như cô nghĩ. Bảo của cô. Có lẽ vì sai lầm này mà giận cô lâu hơn, mấy ngày anh vắng nhà. Đi về ko thèm hỏi han, làm cho cô cảm thấy thế giới như quay lưng lại với bản thân mình.
Nếu một ngày mà bạn ko còn nhận đc sự quan tâm chăm sóc từ ng bạn yêu thương thì chắc bạn sẽ hiểu cảm giác hụt hẫng của cô bây giờ.
-Bảo... sao cậu lại như vậy?
-.....
ko trả lời mà đi vào phòng
-này... tôi nói cậu không nghe thấy hay sao?
cô đi theo.
-tôi có nghe thấy. cậu có cần nói to như vậy không?
-nhưng thái độ của cậu khiến tôi phải nói to.
-tôi ko có thái độ gì cả. cậu đi ra ngoài đi.
-tôi ko đi ra. cho tới khi nào cậu nói cho tôi biết tôi phải làm gì cho cậu hết giận
-ko làm gì cả. cậu đi ra đi .
Bảo đẩy cô ra bên ngoài. cô giận cậu ta đến ứa nước mắt.
Cô bỏ ngay xuống dưới. Bé Đào bên phòng bên nhìn thấy anh chị cãi nhau cũng chạy theo chị.
-em lên phòng đi.
-chị... có chuyện gì?
-em lên phòng cho chị... lên phòng nghỉ nhanh lên
-chị...
-chị cấm em cãi
cô quát nó, nó đứng im còn cô đi xuống bên dưới
nếu cậu đã thích như vậy... được rồi....
cô bước lại quầy bar...
-Chị Chi sao hôm nay mặt sưng lên như vậy
-chắc lại cãi nhau.
-dạo này ông bà này làm sao. hay ông ấy có người mới. cái chị tây tây hôm nọ cũng ngon lắm mà
-thôi chúng mày nói ít thôi không chị ấy lại buồn.
cô cúi xuống ngửi chén rượu. mùi rượu nồng lên cũng đủ thấy say sưa rồi.
-thôi chị đừng uống ko mệt đấy.
-có phải uống rượu là quên hết mọi muộn phiền không?
-không đâu chị ạ.uống rượu chỉ làm vấn đề nát hơn thôi.
-thế chị muốn cái gì?
cô ngồi trước mấy đứa bartender nhìn chúng nó rót rượu cũng đủ thấy hấp dẫn.
-cho chị học rót rượu nhé
-thôi chị ạ. Sếp trông thấy lại mệt chúng em
-kệ đi, hôm nay giận chị rồi. không quan tâm đâu.
cô đi vào bên trong cầm chai rượu. không chỉ 1 mà đủ thứ rượu thế này thì cô biết pha làm sao.
-chị cho 1 chút rượu vodka, 1 chút Cura xanh, đường , chanh.
cô làm thử... lúc này.. khách đã bắt đầu đến khá đông. cô đứng bên trong quầy. những thao tác chưa thành thục, những mẻ rượu cứ ra lò mà không đạt được như mong muốn, cô nhấp môi thứ rượu mà mình chế ra, nói thật, nó không những ngang mà vô cùng khó uống, cho đến khi cô cảm thấy đầu óc choáng váng .. cô mới biết rằng mình đã say rồi.
-mặt chị đỏ lắm. chị lên nhà đi
-uh
cô bước loạng choạng ra ngoài. bộ quần đùi với chiếc áo sát nách, vẻ đơn giản , lại có chút quê mùa lại hấp dẫn những ánh mắt tò mò.
-cô em... cô em mới đến đây phải không?
-ko... xin lỗi anh. anh làm ơn, buông tay tôi ra
cô lịch sự
-anh ko có ý gì với em cả, chỉ muốn mời em 1 ly thôi
-xin lỗi anh, tôi say rồi, xin phép anh
cô tránh sang 1 bên, kéo tay ra khỏi tay anh ta
-ấy em, không có cho anh xin số điện thoại cũng được
-tôi ko nhớ số. xin lỗi, nhờ anh buông tay tôi ra
-hay nhà em ở đâu anh đưa về. chứ con gái con đứa, đi một mình không an toàn
-cảm ơn. anh có thể buông tay vợ tôi ra được ko?
tiếng nói chắc nịch khiến cả hai ngẩng lên nhìn. hai mắt cậu ta đỏ rực lửa, bàn tay nắm lại chặt như muốn bóp nát kẻ đối diện. Bảo lúc ghen cũng thật kinh khủng
-xin lỗi anh
cô rút tay bước ra bên cạnh , né... né cậu ta ra, nhìn thái độ cậu ta là muốn tỉnh rượu luôn rồi ý. cô loạng choạng bước lên cầu thang. đến khi định mở cửa phòng thì 1 bàn tay kéo mạnh cô sang phòng bên và đóng rầm cửa lại. cô bị lôi đến mức ngã nhào lên giường nằm im.
-làm cái trò gì vậy?
-...
-tôi hỏi cậu làm cái trò gì dưới đó. thằng cha kia là thằng nào?
-cậu đừng có mà ghen linh tinh
-ghen cái gì?
-...
-cậu nhìn xem, cậu ăn mặc như mấy con bé kia, xuống dưới đó uống rượu. cậu thấy cậu có giống như chúng nó không?
-tôi giống chúng nó đấy thì sao
cô nói to, vẫn như ngày xưa hai đứa còn bé, mỗi lần cãi nhau là to tiếng xem đứa nào hơn thua... thật không thể ngờ giờ lớn rồi vẫn có thể như vậy được
nhưng cô vẫn là đứa yếu đuối hơn, cô khóc
-cậu chỉ biết nghĩ cho mình, cậu không hề nghĩ cho người khác, cậu chỉ giỏi làm khổ ng khác thôi
cô khóc. cậu ta đứng im nhìn cô chằm chằm.
-cậu ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình, đã bao giờ cậu nghĩ cho tôi chưa.
cô nức nở, ánh mắt Bảo dịu xuống. anh bước lại
-xin lỗi
-không cần
cô lùi lại
-cậu tránh ra cho tôi đi
-ko được
-tránh ra
-ko
cô quát, rồi đẩy cậu ta ra
Bảo đứng lì làm cô ấm ức... nước nắt càng chảy nhiều hơn.
-cậu có tránh ra không thì bảo
-thôi đừng giận nữa mà.
Bảo níu tay cô, cô giằng lại... ngay lúc này... cô ghét cậu ta
-tôi bảo cậu có tránh ra không?
cô quát, Bảo vẫn nhìn cô chằm chằm, nước mắt nước mũi trông đến thảm hại. cậu ta đưa tay lau mũi cho cô.
-thôi, trẻ con thế... có tý mà gào
-cậu không gào to hơn tôi à.
-cậu hơn thua tôi thì cậu thiệt
-cậu bắt nạt tôi...
cô khóc to hơn, BẢo kéo cô vào lòng ôm lấy còn cô đẩy ra... càng đẩy mạnh càng kéo mạnh
-thôi đừng khóc nữa,... tôi biết tôi sai rồi... tôi sợ rồi đựơc chưa?
-đừng có mang nước mắt ra dọạ nữa, sắp ngập cả thành phố này rồi
phì cười rồi lại khóc
-cậu là đồ khốn nạn tôi ghét cậu.
-ờ...
-buông tôi ra... cút ra kia
-ko cút đấy thì sao?
cào cấu...
-này này... đừng có mà thế nhé, cậu có biết cậu dụ đàn ông rất giỏi không?
-cái gì cơ?
cô điên lên xông vào càu cấu cậu ta mạnh hơn.
-này... này... im nào... đau...
-cậu là đồ khốn. tôi dụ dỗ đàn ông nào cũng được nhưng trừ cái mặt cậu
-này... này... ăn nói kiểu gì? thằng nào mà động vào của tôi xem... tôi có gϊếŧ nó không?
cậu ta mặt lại nóng phừng phừng, siết cô vào lòng càng chặt, cô đẩy ra mà không được.
-buông ngay ra, đã nói vậy thì đừng có mà động... cậu là đồ khốn
cô cào... cô cấu, cô nhéo, cậu ta đứng im, hai tay siết chặt như nhấc bổng cô lên, đên lúc không chịu nổi nữa, mới đặt nhẹ cô xuống đất. cúi xuống hôn lên môi cô, nước mắt nước mũi nhoè nhoẹt khiến cô chốc chốc lại đánh cậu ta để cậu ta cho cô thở.
-còn dám cấu đau nữa không
-cậu định gϊếŧ người à?
-kệ
cậu ta cúi xuống hôn cô mạnh hơn, bàn tay siết chặt đến nỗi cô không cần đứng vững nữa, cô dựa cả vào vòng tay Bảo...
nụ hôn đam mê mà cậu ta mang đến, ngay cả cái cách cậu ta truyền không khí cho cô cũng khiến cô cảm thấy ngây dại. các chị ấy nói đúng. sau cơn giận ham muốn của con người tăng lên nhiều đến mức nó có thể vượt qua giới hạn sợ hãi của bản thân. và không chỉ là BẢo... mà chính cô... cô không làm chủ được nỗi sợ hãi của mình nữa.
cô vòng tay qua cổ anh anh siết chặt, Bảo 1 tay siết eo 1 tay đưa lên trên, tiếng thở hồi hộp hơn, mạnh hơn.
anh ngồi xuống giường để cô lên đùi mình. tháo dây áo và kéo tuột chiếc áo của cô ra khỏi người, rất nhanh và rất nhẹ... cô đỏ mặt... Bảo ánh mắt ngây dại cúi xuống ngả cô ra và tiếp tục công việc của mình.
cô không phủ nhận độ chuyên nghiệp của Bảo. anh có thể đưa cô vượt qua được sự sợ hãi. khi anh chuẩn bị bắt đầu cô khựng lại
-đừng...
-không sao đâu. tin tôi... em sẽ không sao...
ánh mắt Bảo dịu dàng nhìn cô say đắm
-nhắm mắt lại đi
cô ngoan ngoãn nhắm mắt. cho tới khi cảm nhận anh đang rất gần, cảm giác quả thật không còn đáng sợ. ngay lúc này... người đàn ông của cô... chính thức là Bảo...
hai mắt cô nhắm chặt. bàn tay níu mạnh vai cậu ta. hoà theo những gì cậu ta đang làm. cảm giác càng ngày càng hưng phấn. cho đến khi Bảo nằm xuống bên cô. ôm lấy cô và hôn cô nhẹ nhàng. rồi thấy yêu quá lại cắn...
-đau...
cô nhăn mặt...
cậu ta thấy vậy cũng tủm tỉm cười, siết cô vào vòng tay mạnh hơn. nói thật, so với sức vóc của Bảo cô chống cự sao nổi, trong khi đầu óc quay cuồng vì rượu và vì khóc.
- được sướиɠ rồi có ghét nữa không?
-ghét
-cậu ghét rồi cậu ở với ai?
-ở với chó
-cũng được. ít nhất cho nó ko biết ôm hôn, ko biết sờ trộm ti của tôi.
-bậy
bảo cười sung sướиɠ rồi lại chống cằm vào vai cô
-không phải tôi giận em, mà là vì tôi có chuyện
-chuyện gì?
-chuyện này là chuyện quan trọng với chúng ta và cả Bé Đào nữa.
-nói với tôi đi.
-ngay lúc này chưa được
-tai sao?
-đừng hỏi... em cứ yên tâm đi, tôi đã nói với em rồi. cho dù có bất cứ chuyện gì, em cũng yên tâm bởi vì tôi sẽ giải quyết hết mà.
-còn thái độ.
-thích thái độ
-... điên
-thật điên chứ sao. thái độ mà được ăn thịt cũng cam đáng.
-ghét....
-ghét cả đời đi là vừa
-ko thèm
-ko được...
Bảo siết cô vào lòng âu yếm
-Chi Lê ... dù có bất cứ chuyện gì xảy ra... em hãy tin...vào tôi nhé.
-có chuyện gì à?
-không có chuyện gì cả.
-sao lại nói vậy?
bảo cười...
-nói vậy vì yêu em đấy... biết chưa
Bảo chun mũi... cắn nhẹ vào mũi cô... cô nhăn mặt hạnh phúc thì hạnh phúc nhưng sao có cái gì đó vẫn không được ấm lòng.