Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 27

Chương 27
Chap 27 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Sự xuất hiện của Max dường như cũng làm cho sự phát triển tình cảm của cô và cậu sky chậm lại. Max luôn xuất hiện đúng lúc và đúng chỗ.

- chiều nay mình ra ngoài ăn tối đi em

- sao vậy ạ.

- có sao đâu. Chỉ là anh muốn. Chúng ta có không gian riêng

- còn nấu cơm cho cậu Max

- nó có Hana rồi. Em đừng lo

- dạ.

Tan làm cô đi ra sảnh toà nhà.

- này cô kia...

Cô quay lại. Ko ai khác.. cậu Max

- có chuyện gì vậy ạ

- tôi tìm thằng sky.

-anh ấy đang xử lý công việc.

- nó trong phòng hả?

- vâng

Cậu ta đi thẳng vào bên trong. Cậu ta khuôn mặt có vẻ không đc vui.

Một lúc sau cả hai đi ra. Sky trông thấy cô chỉ nhìn rồi quay đi.cô ko hiểu có chuyện gì.một lúc sau cô nhận đc tin nhắn.

-em về nhà trc đi anh đi có vc.

- vâng

Hai người mang khuôn mặt khá căng thẳng. sky đi vào ô tô còn Max vẫn chiếc mô tô phân khối lớn ấy. Cậu ta phóng rất nhanh.loáng cái đã biến mất vào dòng người đông đúc. Cô thở dài. Ko biết có chuyện gì mà nghiêm trọng đến vậy

Tối đến cả hai mãi vẫn chưa về. Cô ngồi cạnh mâm cơm chờ đợi 2 ng đàn ông trong nhà

- chị... Chị ngủ đi. Biết mấy giờ các anh ấy mới về.

- em ngủ trc đi.

- chị...

- có chuyện gì vậy em.

- Em... Em...

- có chuyện gì nói đi

- chị kia.. có phải bạn anh Max ko?

- sao em lại hỏi vậy?

- em.....

- em ko thấy họ ăn ngủ cùng phòng à?

- em ko quan tâm chuyện đấy

- này.. em mới có 17 thôi. Tập trung học đi. Chị đánh cho đấy

-,nhưng em....

- ko nhưng.. cậu ta còn nhà giàu.. chúng ta là ai em phải biết.

- vậy chị và anh Sky....

- với cậu ta ko phải là ng tử tế, chị ko thể để em đi vs cậu ta. Đừng có nghĩ đến chuyện đó. Lo học đi em

Bé đào cúi xuống rồi lủi thủi lên phòng... Cô thở dài... Với tụi trẻ. Anh ta quả thật hấp dẫn vì cái vẻ bụi đời. cô phải làm sao đây. cô đã hứa với thầy sẽ chăm lo cho Bé Đào thật tốt, vậy mà giờ khi nó lớn lên, cô không biết phải nói sao cho nó hiểu, . phải vừa làm chị, vừa làm mẹ nó quả thật ko dễ dàng

Cô quay lên phòng thì có tiếng xe bên ngoài. Là sky. Anh ấy bước xuống xe vẻ say xỉn. nhưng thế chưa đủ. Max có vẻ còn say hơn. Sky đang kéo cậu ta ra khỏi xe cả người cậu ta mềm nhũn. Sky buông tay cậu ta để cậu ta nằm yên trong xe

-sao hai anh uống nhiều vậy.

- nó ... Nó rủ anh đi uống.

- anh uống ít thôi.đã lái xe ko đc uống nếu ko sẽ nguy hiểm

- em lo cho anh

Sky vòng tay qua eo cô rụi đầu vào lưng.

- anh vui quá...

- mẹ... Điên rồi

Max bước ra khỏi xe.hai chân lảo đảo

- điên hết rồi

- có chuyện gì mà anh ta nói loạn lên vậy

- à..chuyện ông già nó mà.

- chuyện gì

- là nó ko chịu về công ty làm , nên ông để nó tự lo.

- là cậu ấy phải tự đi kiếm tiền

- uh

-ông ấy nghĩ về tao thế nào chứ. tao chẳng nhẽ lại phụ thuộc vào ông ấy sao... tao đéo cần

Max lảo đảo đi vào nhà. cậu ta leo lên cầu thang tưỏng như người sắp ngã xuống. cô nhìn mà thấy thương. bóng dáng cô độc ấy.

-anh lên phòng tắm đi, em pha cho anh cốc nước chanh

cô xuống nhà pha hai cốc nước chanh gừng cho hai người. rút kinh nghiệm, cô gõ cửa phòng sky

-em vào đi

cô mang cốc nước vào đặt lên bàn.

-anh có ăn thêm gì không em nấu.

-anh không.

Sky bước đến gần cô cười tinh quái, vòng tay qua eo ôm cô vào

-anh chỉ muốn ăn cái này.

cô đỏ mặt. nhìn Sky xấu hổ.

-có gì đâu mà em phải ngại.

-em....

-không biết hôn thì anh dạy em hôn. lúc đầu không quen sau dần thành nghiện.

-linh tinh. đừng có mà xấu xa

-ai xấu xa, người ta yêu người ta mới xấu xa, chứ người khác cho đây cũng ko thèm

cô bĩu môi.

-này... đừng có mà cong cái môi lên như thế. cắn cho bây giờ.

sky ôm sát cô vào lòng, cúi xuống tìm đôi môi cô

-choang.... choang....

-có chuyện gì vậy?

cô giật mình ngẩng lên.

-cái thằng chết tiệt kia

Sky buông cô ra mở cửa bước lên tầng.

-choang... choang...

tiếng đổ vỡ vẫn không ngừng.

-Max... mở cửa cho tao.

-anh Max anh mở cửa ra

Đào nó đứng ngoài cửa liên tục đập cửa

-Max, mở cửa ra xem nào... có gì phải bình tĩnh chứ... Max

bên trong căn phòng trở lên im ắng đến đáng sợ.

-Anh Max... anh Max, mở cử ra đi

cái Đào lo đến phát khóc. cô đứng ngay phía sau nó một lúc rồi cũng sực nhớ ra...

-để em đi lấy chìa khóa.

cô chạy vào phòng mang ra chùm chìa khóa phụ, khi cánh cửa phòng Max được mở ra, khung cảnh tan hoang... Max ngồi trên giường... bàn tay đầy máu vì những mảnh thủy tinh vỡ đâm vào tay, cậu ta ngồi im một cách bất động.

-anh Max, anh Max.

bé đào chạy lại phía cậu ta, cậu ta vẫn ngồi im.

-có chuyện gì bình tĩnh giải quyết, tại sao lúc nào mày cũng khùng lên như thế nhỉ.

-anh đừng nói anh ấy như vậy.

-không nói... cứ để nó như thế rồi đời nó ra sao.

-mày đừng sống như thế nữa, 27-28 tuổi đầu rồi chứ co ít ỏi gì đâu mà mày hành xử như trẻ con thế

-mày im mồm đi, mày thì biết cái đéo gì.

-tao ko biết, thế còn ai biết vào đây. nó đi lấy chồng rồi, mày ngủ với bao nhiêu người rồi mà ko quên nổi nó à.

-tao bảo mày im đi cơ mà.

Max vùng dậy nhưng bị cô chặn trước mặt

-Anh về phòng đi, về phòng một lúc đi để cho anh ấy bình tĩnh lại.

Sky đứng lì

-thôi.. anh về đi, đứng đây nói chỉ làm cho vấn đề khó giải quyết hơn mà thôi.

cô đẩy Sky về phòng. giờ căn phòng này còn cô và Bé Đào, con bé vì lo lắng và sợ hãi cho thần tượng của nó mà đang khóc thút thít.

-Đào... về học bài đi em

-em...

-về đi,, chị sẽ dọn dẹp

-thế còn anh ấy

-cứ để anh ấy bình tĩnh

cô gật đầu, Đào ngoan ngoãn đi về phòng. sau khi mọi người đi hết cô vẫn không nói câu gì mà cúi xuống dọn dẹp đống đổ nát, Max vẫn ngồi đó bất động. cho đến khi cô dọn xong cô mới cầm mấy cuộn gạc bước lại chỗ Max

-để em băng lại cho anh.

cô chạm vào bàn tay đầy máu của Max.

-không cần

Max gạt ra.

-đừng như vậy. cuộc đời ai cũng có nỗi khổ tâm của mình. chỉ có điều người ta có nói ra hay không thôi.

-cô thì biết cái gì?

-em đúng là ko biết. nhưng em biết là anh đang tự hành hạ bản thân

-mặc tôi.

-mặc anh ư... em cũng muốn thế. nhưng mà em ko làm được.

Max vẫn ngồi im không nói thêm câu gì. cô cũng im lặng mà cầm lấy tay cậu ta. cậu ta giật lại.

-ngày em còn nhỏ, một người bạn của em nói với em là dù cuộc đời có xảy ra chuyện gì nếu như chúng ta có thể giữ được sự bình thản, thì chúng ta có thể vượt qua nó. bây giờ bạn ấy bỏ em đi rồi, nhưng mà em chưa bao giờ trách bạn ấy cả, có thể bạn ấy sẽ hạnh phúc bên người nào đó, thì em vẫn sẽ vui vẻ, bởi vì nếu người mình yêu thương được hạnh phúc thì mình cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

cô đưa bàn tay nắm lấy tay Max, max lúc này mới ngồi im. cô vừa lau vừa nói giọng rất nhẹ.

-nhà em trước đây nghèo lắm.

-cô nghèo là chuyện của nhà cô

cô cau mày nhưng ngay lập tưc lại nở nụ cười như ko nghe câu đó

-em hơn 10 tuổi đã mồ côi mẹ. cuộc sống rất khó khăn. bị xua đuổi bởi vì nghèo.

-anh có lẽ sẽ không hiểu được điều đấy.

-cô nghĩ tôi muốn hiểu sao?

-anh sẽ không hiểu được bởi vì anh may mắn khi có 1 cuộc sống đầy đủ. có cha mẹ, như vậy đã hơn khối người rồi

-cô nghĩ như vậy là đáng vui vẻ hay sao?

-anh nghĩ là không vui nhưng nếu anh đặt vào hoàn cảnh của em.. anh sẽ thấy anh may mắn hơn em rất nhiều.

-tôi sẽ thấy may mắn khi không phải nghe cô nói.

cô cau mày rồi lại im lặng lau vết máu trên tay anh Ta, Max có vẻ cũng thấy đau, anh ta cau mày.

-xót 1 chút thôi, em băng xong rồi. anh nên uống vài viên thuốc kháng sinh đề phòng bị nhiễm trùng.

-tôi ko sao đâu.

-anh nên tắm qua đi, nước nóng sẽ làm anh thấy thoải mái hơn

-cô đi ra ngoài đi.

cô đứng nhìn Max 1 lúc rồi cũng quay đi. khi ra đến cửa cô ngoái đầu lại. bóng dáng cô độc của Max khiến cô thấy nao lòng. trong sâu thẳm tâm hồn của một người đàn ông mạnh mẽ cũng có những khoảng vô cùng yếu đuối. nếu chỉ đơn thuần sẽ chỉ thấy 1 Max bất cần, ngông nghênh... nhưng đằng sau đó hóa ra lại là một trái tim đầy tổn thương.. cô gái mà cậu ta nhớ tới quả thật là một cô gái đặc biệt.

cô cầm cốc nước lên cho Max, căn phòng vẫn im lặng. Max vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

-em mang cho anh cốc nước. anh uống đi. uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.

-cảm ơn

cô vẫn đứngim sau khi đặt cốc nước xuống...

-cô làm gì vậy, đi ra ngoài đi chứ

-à vâng

cô quay đi. cuộc đời của chúng ta ko thể mang so sánh được với nhau. bởi vì trong mỗi hoàn cảnh, chúng ta lại có cách thích nghi khác nhau. một số người giàu có nhưng họ lại không cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, trong khi những người nghèo khó lại nghĩ rằng nếu giàu có thì chúng ta sẽ co tất cả... ôi... sự phức tạp của cuộc đời

Cô bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

- nó ko sao chứ em?

- ko sao đâu ạ

- kể ra anh cũng muốn bị đau

- lại đến anh.

- Chả thế à...thế sẽ được quan tâm, đc chăm sóc.

- thế anh ko đc chăm sóc hay sao.

-nhưng anh muốn nhiều hơn thế.

- tham lam...

Sky cười. Cô tủm tỉm... kể ra :Max có thể như sky. Sống rất đơn giản, vô tư.

- về phòng đi em.

- vâng, cô định quay về phòng mình.

-ơ.. ko....

-sao ạ?

- phòng dưới kia cơ mà.

Sky nắm tay cô kéo xuống phòng mình. Cô chỉ biết bước theo anh. Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, anh ôm lấy cô vào lòng.

-chết rồi...

-làm sao?

-anh nhớ.

-nhớ

Cô tủm tỉm

-cái thằng Max này làm anh khổ sở quá.

-anh mà khổ

-chả thế sao. Ng ta muốn ôm 1 lúc cũng ko đc, muốn ....một cái cũng ko xong.

- anh ko thấy :Max rất đáng thương sao?

-là nó tự làm khổ nó, cứ thích làm trái ý bố nó làm gì. Ông ấy đâu phải dạng vừa.

- mỗi ng một quan điểm anh.

-nhưng quan điểm của nó là quan điểm sai lầm. Nó chỉ muốn làm theo ý nó

-mỗi ng một tính, nếu ai cũng như ai, sao có thể là xã hội đc.

-đúng vậy, do đó mà anh ko muốn chi của anh quan tâm đến ng khác.

-anh ấy là bạn anh mà.

-có Hana rồi. Anh gọi nó đến. Chi chỉ là của một mình anh... một mình anh thôi.

Anh nhìn cô ánh mắt Âu yếm...cô bối rối cúi xuống.

-em....

Sky cúi xuống sát mặt cô. Đôi môi ghé vào tai cô, vào má cô, rồi mơn chớn tới cánh mũi và xuống dần. Khi đôi môi anh chạm tới môi cô. Cả cơ thể cô cứng lại. Cô nắm lấy hay cánh tay anh,... anh siết chặt eo cô áp vào thân mình. nụ hôn này... chưa phải là nụ hôn mà cô mong muốn... sâu thẳm trong thâm tâm có cái gì đó khiến cô cảm thấy ko thể yên lòng. Tất cả hình ảnh về Bảo chạy qua đầu. Bảo... xin lỗi cậu... tôi đã ko thể nào giữ lời hứa....