Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế

Chương 33: Tôi muốn ở đây

"Oánh Oánh thật ngoan." Dương Văn Diệu cười khen ngợi.

Dương Oánh Oánh nghe được khen ngợi, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào, rất là đắc ý.

Mộc Ngôn khuyên nam nhân về phòng, sau đó để bác sĩ Lý làm kiểm tra toàn thân. Cuối cùng đưa ra kết luận, nam nhân bởi vì bị thương quá nặng dẫn tới ký ức xuất hiện thiếu hụt, nói trắng ra chính là mất trí nhớ.

"Đã khôi phục khá tốt, ngoại thương không còn gì đáng ngại, nội thương tĩnh dưỡng một thời gian nữa hẳn là cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt." Bác sĩ Lý nói.

"Cảm ơn bác sĩ Lý ạ." Mộc Ngôn ngoan ngoãn cảm ơn.

"Không cần khách khí, thuốc lúc trước tiếp tục dùng, nếu không có gì khác tôi đây đi trước." Bác sĩ Lý nói.

"Ngôn Ngôn, cháu đi tiễn bác sĩ Lý đi, còn có hai đứa các con, đi cùng Ngôn Ngôn." Dương Văn Diệu nói với Mộc Ngôn cùng với hai đứa nhỏ, y còn có điều muốn nói với nam nhân này.

Mộc Ngôn nghe lời mang theo hai cái tiểu đậu đinh đi đưa bác sĩ Lý ra cửa.

Dương Văn Diệu vẻ mặt ngưng trọng mà nghiêm túc nhìn người nằm trên giường, lạnh giọng nói: "Mạng của cậu là Ngôn Ngôn cứu về, điểm này hi vọng cậu có thể đặc biệt nhớ kỹ. Nếu cậu quyết định ở đây sống, nhất định phải đảm bảo lời nói của mình, không làm Ngôn Ngôn bị thương, cũng không để Ngôn Ngôn chịu tổn thương. Nếu không, thôn này vĩnh viễn đều không chào đón cậu!"

"Không cần chú nói, tôi sẽ bảo hộ em ấy chu toàn." Nam nhân không sợ chút nào cùng Dương Văn Diệu đối diện, từng câu từng chữ hứa hẹn, cho dù Dương Văn Diệu không nói, hắn cũng sẽ làm như vậy, hắn sẽ không cho phép những người khác xúc phạm tới thiếu niên kia.

"Tốt nhất là như vậy." Dương Văn Diệu căng da đầu cùng nam nhân đối diện, thiếu chút nữa đã bị khí tràng đối phương chấn áp.

Giờ phút này nếu có người thứ ba ở đây, nhất định có thể cảm nhận được hai nam nhân này đang không tiếng động quyết đấu. Thoạt nhìn cũng thế lực ngang nhau, nhưng kia chỉ là mặt ngoài mà thôi, chỉ có Dương Văn Diệu biết chính y dùng bao nhiêu dũng khí cùng nghị lực mới không rời mắt đi.

Đối diện với thực lực của nam nhân, y lại có nhận thức mới, nhưng mỗi lần có nhận thức mới, tâm tình cũng sẽ phức tạp thêm một phần. Không biết lưu lại người đàn ông này rốt cuộc có phải lựa chọn chính xác hay không, nhưng y lại biết, nếu nam nhân thật sự muốn lưu lại, y ngăn không được. Hơn nữa lấy tính cách Ngôn Ngôn mà nói khẳng định cũng sẽ thu lưu, điều y hiện tại duy nhất có thể làm chính là gõ cho người này một phen, hi vọng hắn sẽ không làm hại Ngôn Ngôn.

Thời điểm Mộc Ngôn mang theo hai đứa nhỏ quay vào, không khí trong nhà nháy mắt tăng trở lại, giống như màn đối chọi lúc nãy chỉ là ảo ảnh.

"Ngôn Ngôn, người này muốn ở tạm thời trong thôn, cháu xem là muốn cho hắn ở lại nhà cháu. Hay tốt nhất vẫn là tìm cho hắn ở chỗ khác, trong thôn còn có rất nhiều phòng trống." Dương Văn Diệu dò hỏi.

Trong thôn họ, chỉ cần là người có tiền đều sẽ dọn đi, cho nên phòng trống rất nhiều.

Nam nhân nghe Dương Văn Diệu nói, hung tợn trừng mắt nhìn y một cái, nhưng Dương Văn Diệu không thấy được.

"Tôi muốn ở đây." Lời này là nam nhân nói với Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn có hơi rối rắm, cậu rất thích người trước mắt này. Nếu lưu lại người nam nhân làm bạn cũng khá tốt, cậu từ lúc đi vào thế giới này trước sau vẫn luôn một mình. Tuy rằng biết dì Lâm và chú Dương, nhưng họ cũng có gia đình riêng họ. Huống chi nam nhân là do cậu cứu, trên tâm lý liền có chút thân cận.

Nhưng đối phương là hán tử, cậu lại là ca nhi. Ca nhi và hán tử chưa lập gia đình ở cùng nhau sẽ khiến người ta bàn tán, cho dù thế giới này không có ca nhi.

"Ngôn Ngôn, không cần đồng ý, không nên đồng ý đâu." Ngũ Hào ỷ vào những người khác không nhìn không thấy nó, liền bay trên đầu Mộc Ngôn bực bội xoay vòng vòng.

Nam nhân dường như nhìn ra được sự do dự của Mộc Ngôn, có chút nóng nảy, nói thêm: "Nơi này trừ bỏ em, tôi không quen những người khác."