Khi tỉnh lại, Mộc Ngôn trước tiên đi sang phòng phòng bên cạnh xem tình hình nam nhân, vươn tay nhỏ đặt lên trán hắn, cảm thấy nhiệt độ đã khôi phục bình thường, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hết nóng rồi, chắc không sao đâu." Mộc Ngôn thấp giọng nỉ non.
Thế giới này quả là kì diệu, chỉ uống vài viên thuốc là có thể hạ sốt. Phải biết rằng ở thế giới kia của cậu không ít người chết vì cảm và sốt. Nếu bọn họ cũng có thể có thuốc thần kì như vậy, liệu sẽ có nhiều người sống sót hay không?
Mộc Ngôn cũng không nghĩ quá lâu, dù sao cậu cũng không thể quay về đó nữa. Nơi đó không còn liên hệ gì với cậu, tương lai cậu sẽ cố gắng sống tốt ở thế giới này.
Mặc dù cơn sốt của nam nhân đã lui, nhưng vết thương trên người hắn vẫn còn, mỗi ngày phải đổi thuốc một lần. Nơi này chỉ có cậu, cậu cũng ngượng ngùng khi luôn làm phiền chú Dương. Sau cùng, chú Dương và dì Lâm còn phải đi làm, rất vất vả.
Trước lạ sau quen, Mộc Ngôn khéo léo cởi bỏ quần áo trên người nam nhân, để lộ ra lớp băng vải như trói khắp thân thể. Tuy gương mặt vẫn ửng đỏ nhưng cũng không run tay run chân, tim đập thình thịch như lần đầu tiên nữa.
"Hở?" Mộc Ngôn nhìn vết thương lộ ra dưới băng vải, kinh ngạc một tiếng. Chỉ thấy chỗ vốn nhìn được cả xương đã gần lành hẳn, những vết trầy xước hay vết thương nhỏ khác cũng đều đóng vảy, thậm chí một số còn bắt đầu sinh ra da non hồng hào.
Vết thương của nam nhân này lành quá nhanh, mới mấy ngày mà đã không còn gì đáng ngại, thế giới này thật sự tuyệt vời.
Mộc Ngôn lại lần nữa cảm thán thế giới thần kì, ở nơi cậu vết thương như này ít nhất cũng phải tịnh dưỡng mấy tháng mới có thể lành; nhưng ở đây mới có mấy ngày vết thương liền đã không có vấn đề gì lớn, chỉ cần người tỉnh lại liền không sao.
" Mau tỉnh lại đi, tỉnh lại thì anh sẽ tốt rồi." Mộc Ngôn một bên cẩn thận đắp dược cho nam nhân, một bên lẩm bẩm.
Như nghe được lời cầu nguyện của Mộc Ngôn, hai mắt của nam nhân đang nhắm bỗng nhiên mở ra, con ngươi màu đen thâm trầm để lộ ra một tia mê mang, một tia ỷ lại.
Mộc Ngôn bôi thuốc cho nam nhân, cột lại băng vải và dọn dẹp một chút, cậu định đi pha một chén bột dinh dưỡng cho hán tử đó. Vừa quay đầu đã thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn thẳng vào mình, lập tức bị dọa, mọi thứ trong tay rơi xuống sàn. Mộc Ngôn như một chú thỏ chịu kinh hách, khuôn mặt mang theo biểu tình hoảng sợ.
Nam nhân tựa hồ có chút nóng nảy, lo lắng lóe lên trong đôi mắt đen láy, giãy giụa muốn ngồi dậy, duỗi lớn tay giống như muốn bắt lấy Mộc Ngôn.
"Trên người anh còn có vết thương, trước đừng cử động." Mộc Ngôn sợ nam nhân làm động tác quá mạnh sẽ khiến vết thương nứt ra, vội vàng tiến đến cầm lấy đôi tay lộn xộn, cũng đem sự kinh hách vừa nãy vứt ra sau đầu.
"Anh tỉnh lại được vậy tốt quá, như thế anh sẽ không chết." Mộc Ngôn nghĩ đến chuyện đó, lập tức vui vẻ cười rộ lên. Mới nãy còn lo lắng nam nhân chưa tỉnh lại, hiện tại người đã tỉnh, hơn nữa miệng vết thương cũng khép rất nhanh, chắc chắn rất mau nam nhân sẽ lành lặn và tự do hoạt động.
"Tôi đang ở đâu?" Nam nhân hỏi, nhưng tầm mắt không dời khỏi người Mộc Ngôn.
"Nơi này là Đào Hoa thôn, tôi nhặt được anh ở trong rừng." Mộc Ngôn trả lời, cảm thấy lời này nghe có chút quen tai. ( Nhặt chồng :>>>/ chồng chồng chung cảnh ngộ, đều được nhặt trong rừng)
"Đào Hoa thôn?" Nam nhân thì thào, trong đầu trống rỗng khiến hắn hoàn toàn tìm không thấy cái gì liên quan đến Đào Hoa thôn, thậm chí ngay cả bản thân là ai, đến từ đâu, vì cái gì lại ở đây hắn cũng không biết.
Tuy nhiên, hiện tại đối với hắn mấy cái này đều không quan trọng, hắn cảm thấy ở chỗ này rất thoải mái, đặc biệt là ở bên cạnh người kia.
Có lẽ là do người này đã chăm sóc cho hắn, và là người đầu tiên hắn nhìn thấy khi tỉnh lại, hắn luôn cảm thấy người này rất tốt bụng, rất thân thiết.
"Anh tên là gì vậy, nhà anh ở đâu? Vết thương của anh sắp lành rồi, tốt hơn hết là nên thông báo cho người nhà của anh tới đón." Mộc Ngôn nghiêng đầu hỏi.
Nhưng nam nhân lại lắc đầu, nói: "Tôi không biết nhà tôi ở nơi đâu, cũng không biết mình tên gì, tôi...... tôi nghĩ không ra."