Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế

Chương 25: Hán tử bị thương

Ngôn Ngôn nhìn chằm chằm cây này lâu như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trên cây kết ra đồ vật có thể ăn? Nghĩ đến điều này Ngũ Hào lập tức hưng phấn hẳn lên.

Tuy rằng mới ăn hai bữa, nhưng nó cảm thấy chỉ cần được ăn ngon hệ thống sinh đã quá viên mãn. Nó đã rất lâu rất lâu rồi không được ăn ngon, từ khi ký chủ trước rời đi, nó một thân một mình cũng không có nguyên liệu. Đương nhiên, cho dù có nguyên liệu nó cũng sẽ không nấu.

Hiện tại thật vất vả lắm mới lại được ăn, mùi vị mỗi bữa cũng không tệ, điều bây giờ nó thích nhất chính là tìm kiếm nguyên liệu sau đó làm thành mỹ thực.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, cái này ăn được không vậy?" Ngũ Hào xoay vòng quanh Mộc Ngôn , hưng phấn hỏi, sau đó bay đến trên cây, muốn ngắt lấy một trái.

Nhưng mấy trái trên cây kích thước to hơn so với Ngũ Hào, nó còn tay ngắn chân ngắn, ngay cả ôm một trái cũng không nổi, không thể trông cậy vào nó hái xuống được.

Nhưng những đồ tham ăn tiềm lực là vô hạn, ngàn vạn không nên xem thường sức lực của đồ tham ăn, Ngũ Hào dùng toàn bộ thân mình gắt gao bám ở thân cây, sau đó lắc lư qua lại, ý đồ đem cây rung rung làm rơi trái.

Nói cũng lạ, phương pháp này lại hữu dụng, mao cầu Ngũ Hào lắc lư thế mà làm rớt được trái cây to xuống, song nó còn nỗ lực kéo trái to kia lăn đến chỗ Mộc Ngôn.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, nhanh hoàn hồn lại đi." Ngũ Hào nôn nóng kêu.

Mộc Ngôn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, sau đó liền nhìn thấy...... một trái bắp ngô lớn đang ở trên mặt đất không ngừng lăn, mà thân mình Ngũ Hào hoàn toàn bị ngô che đậy.

Mộc Ngôn tiến lên, cầm lấy bắp ngô liền lộ ra Ngũ Hào tròn vo, lúc sau mới cẩn thận đánh giá vật trong tay.

Vỏ ngoài màu vàng bọc hết lớp này đến lớp khác, mở vỏ ra liền lộ bên trong từng viên ngô vàng kim. Không sai, giống như đúc bắp ngô ở thế giới của cậu, nhưng mà....

Nhưng mà bắp ở nơi này nó không mọc trên đất, mà là mọc trên cây đó, giống như quả táo hay quả đào vậy, cứ một trái lại một trái rủ xuống. Đây chính là nguyên nhân Mộc Ngôn vừa nhìn thấy liền đứng hình.

Nếu xem nhẹ chỗ nó mọc ra, Mộc Ngôn tuyệt đối sẽ rất vui vẻ khi tìm được bắp. Nhưng hiện tại cậu lại không dám xác định cái bắp quen thuộc này có thể ăn hay không nữa, rốt cuộc cậu cũng là lần đầu tiên thấy cây kết ra bắp ngô.

Mộc Ngôn rối rắm, cậu rất thích ăn ngô, ngô dù là luộc lên, hay nướng, hay nấu cháo đều ăn cực ngon. Cách làm có rất nhiều, hơn nữa dễ no bụng. Vậy mà bây giờ, cậu lại không cách nào xác định ngô này có độc hay không, có thể ăn được hay không nữa.

Ai...... Nếu là hệ thống thăng cấp nhanh lên thì tốt rồi, có thể giúp giám định một chút.

"Ngôn Ngôn, cái này ăn được không vậy? Ăn ngon không?" Cái Ngũ Hào quan tâm nhất bây giờ chính là điều này.

"Ăn rất ngon, nhưng bắp ngô mà tôi biết lớn lên ở trong đất, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bắp mọc trên cây, cho nên tôi cũng không xác định nó có thể ăn được hay không." Mộc Ngôn thành thật nói.

"Nếu không...... Chúng ta thử vậy?" Ngũ Hào yếu ớt đề nghị.

"Vẫn là thôi đi, chờ lúc hệ thống thăng cấp chúng ta đến giám định một chút." Nói xong, nhìn mắt thường cũng có thể thấy Ngũ Hào uể oải, Mộc Ngôn vội vàng trấn an, nói: "Đến lúc đó tôi luộc bắp, nướng bắp, hay nấu cháo đều ăn rất ngon."

Ngũ Hào:......

Ngôn Ngôn đây là đang an ủi nó sao?

Thật là đang an ủi nó?

Nó như thế nào cảm thấy Ngôn Ngôn vừa dụ hoặc vừa đả kích nó vậy.

Nhiều món ngon như vậy hiện tại lại không được ăn, quả là một loại tra tấn!

Vì thế, Ngũ Hào càng thêm trở nên uể oải không phấn chấn.

Mộc Ngôn khó hiểu, cậu rõ ràng đang an ủi Ngũ Hào, thế quái nào lại thấy Ngũ Hào ngược lại càng buồn? Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?

"Nếu không...... Chúng ta mang về một cái thử xem?" Mộc Ngôn lấy lòng hỏi, cậu không thích bộ dạng này của Ngũ Hào.

Ngũ Hào ngay lập tức bị Mộc Ngôn làm cho cảm động, nó cũng biết điều Mộc Ngôn nói là đúng, nhưng nó thật sự rất muốn nếm thử hương vị của bắp, tuy nhiên nó cũng là một hệ thống tốt lại hiểu ý, hệ thống ôn nhu săn sóc, sao có thể làm kí chủ khó xử không vui ha.

Vì thế, Ngũ Hào vung tay ngắn nhỏ, rất có khí thế nói: "Không cần, chúng ta đi tìm cái ăn ngon hơn cái này đi."

Thấy Ngũ Hào khôi phục, Mộc Ngôn cũng yên lòng, nụ cười nhẹ nhàng một lần nữa treo trên môi. Một người một hệ thống tiếp tục bước trên hành trình tìm kiếm mỹ thực.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng đυ.ng mạnh, ngay cả đất dưới chân cũng chấn động vài cái, sắc mặt Mộc Ngôn lập tức trắng xanh một mảnh.

"Thần Linh tức giận Thần Linh tức giận." Mộc Ngôn sợ hãi nỉ non.

Ở thế giới cũ, Thần Linh cũng tức giận qua rất nhiều lần. Mỗi lần người tức giận thôn trang đều sẽ gặp tai ương, không phải lũ lụt thì là hạn hán, hoặc sụt lở động đất khiến đất chấn động, tình huống hiện tại rất giống khi đó, mỗi một lần xảy ra đều sẽ chết rất nhiều người.

Kia hiện tại có phải hay không cậu cũng sẽ chết......

Thời cổ, con người đối với Thần Linh đều là tràn ngập kính sợ, rất nhiều thiên tai xảy ra có khi cũng đều bởi vì Thần tức giận cho nên mới giáng xuống trừng phạt. Tuy thời đại phong kiến của Mộc Ngôn có khác biệt, nhưng vẫn mê tín như cũ.

Ngũ Hào đến từ thời đại công nghệ cao, đối với thiên tai tất nhiên sẽ không mê tín như thế, cho nên điều nó phản ứng đầu tiên là "Động đất?"

Nhưng rất nhanh Ngũ Hào liền đem khả năng này ném đi, nếu thật sự là động đất sẽ không chỉ chấn động vài cái liền ngừng.