Lâm Võ sống chết không muốn rời đi, cuối cùng bị Triệu Tử Kỳ một chưởng đánh hôn mê, khoang điều khiển rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
"Lão đại, chúng tôi sẽ ở Trung Ương Tinh chờ ngài trở về." Triệu Tử Kỳ kiên định nói, sau đó hướng nam nhân làm một cái chào quân đội tiêu chuẩn, liền mang theo Lâm Võ bị hắn đánh hôn mê rời khỏi khoang điều khiển.
Những người khác cũng không cam lòng mà rời khỏi, trong lòng sùng bái lão đại mù quáng cùng mắng chết bọn địch.
Trong lòng bọn họ, lão đại là người cường đại nhất không ai có thể địch lại. Chiến thần, cho dù bây giờ phải đối địch với vô ngàn người, bọn họ vẫn tin tưởng vững chắc rằng lão đại có thể bình an trở về.
Bất quá, đó cũng không phải là cớ để bọn họ buông tha, nếu đám người đó dám can đảm kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ, bọn họ nhất định sẽ làm cho bọn chúng trả giá đại giới, làm cho bọn chúng hối hận vì đã sống trên đời này!
Nhóm quân nhân rút đi nhìn những chiến hạm đang nã pháo về phía họ, trên mặt mỗi người quân nhân đều mang theo tàn nhẫn cùng tàn khốc, trong mắt họ như đang nhìn đám người chết, đồ bỏ đi.
Chiến hạm thoát hiểm vừa đi ra, quân hạm nhân cơ hội thu hút toàn bộ lửa đạn của địch, yểm hộ chiến hạm thoát hiểm loại nhỏ rời khỏi phạm vi chiến đấu.
Trên quân hạm chỉ còn lại một mình nam nhân, mười ngón tay hắn linh hoạt nhấn lên những nút điều khiển. Quân hạm ở trong tay hắn linh hoạt giống như cơ thể người, mỗi lần đều tránh thoát pháo oanh của địch nhân. Trong khoảng thời gian đó còn có cơ hội phản kích, mà mỗi một quả pháo hắn bắn ra đều oanh tạc một chiến hạm của địch, xác suất chính xác đến nỗi trong lòng bọn địch cũng không khỏi run sợ.
Chiến hạm bình thường đều phải có nhiều người phối hợp cùng nhau khống chế, nhưng chỉ một mình nam nhân đã làm được việc của nhiều người. Nếu đám người kia biết bên trong chỉ có một người, chỉ sợ sẽ kinh hãi đến rớt cả tròng mắt, thậm chí vì đối phương quá cường đại mà hoảng sợ buông tha công kích lần này.
Tuy nhiên, mặc dù nam nhân rất lợi hại nhưng quân hạm đã nỏ mạnh hết đà, nguồn năng lượng sắp cạn kiệt, đạn pháo còn lại cũng không được bao nhiêu. Cho dù là người lợi hại cũng khó không bột mà làm được hồ.
Sợ hãi không bao lâu, bọn chúng cũng ý thức được tình huống của đối phương, lập tức hưng phấn hẳn lên.
"Không cần giãy giụa vô ích, quân hạm của ngươi sắp không còn năng lượng, nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng không chừng chúng ta còn có thể để cho ngươi chết toàn thây!" Chiến hạm của địch không ngừng truyền đến âm thanh, nhưng nam nhân mắt điếc tai ngơ trước sau như một, nên bắn đạn pháo thì bắn đạn pháo, nên tránh né thì tránh né, không hề có ý ngừng lại.
Mỗi một nguồn năng lượng nam nhân đều lợi dụng đến mức tận cùng, mỗi một quả đạn pháo nam nhân đều làm cho nó phát huy công dụng lớn nhất, thẳng đến khi chỉ còn một quả, nam nhân thiết lập góc độ và thời gian bắn, rồi không chút do dự rời khỏi khoang điều khiển tiến vào cơ giáp, quyết đoán rời khỏi quân hạm bay vào vũ trụ.
Kẻ địch không chút lưu tình đem toàn bộ lửa đạn bắn về phía quân hạm, thời điểm quả pháo cuối cùng của quân hạm bắn ra cũng là lúc quân hạm bị lửa đạn của địch bắn trúng, hoàn toàn biến mất bên trong vũ trụ mênh mang.
Nam nhân điều khiển cơ giáp không ngừng xuyên qua vũ trụ, chẳng sợ kẻ địch truy đuổi không ngừng, chẳng sợ cơ giáp bị hư hao, vẻ mặt của hắn trước sau như một...... Không có chút nào biến hóa, tựa như người bị vây trong nguy hiểm không phải là hắn.
"Hắn chạy không thoát, tăng tốc, gia tăng lực độ nã pháo, nếu hắn không muốn đầu hàng vậy thì trực tiếp đánh chết đi!" Bên trong khoang điều khiển chiến hạm của địch, chỉ huy cao nhất tuyên bố mệnh lệnh, nhìn vào màn hình nho nhỏ, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác tàn nhẫn, môi đóng mở không tiếng động nói:
Tưởng Thần Hi, ngươi đi chết đi!