Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế

Chương 1: Nguyện vọng bình đạm giản dị

"Ngôn ca nhi, mày chưa làm xong cơm nữa hả? Mày muốn em mày chết đói đúng không?" Một âm thanh bén nhọn không kiên nhẫn truyền đến từ bên ngoài.

"Không, không có củi ạ." Thanh âm nho nhỏ từ một gian nhà tranh truyền đến, nơi đó có khói lượn lờ bay lên, có thể thấy được đây là một căn nhà bếp.

"Không có củi? Không có củi thì mày không biết đi nhặt à? Mày chỉ muốn các em mày đói chết thôi chứ gì, quả nhiên nuôi mày chỉ tốn cơm tốn gạo, ngoài ăn ra thì mày còn có thể làm gì nữa?" Thanh âm lúc nãy càng thêm sắc bén, hung hăng mắng.

Cậu bé ở trước bệ bếp nhịn không được co rúm lại, trong mắt xẹt qua tia sợ hãi.

Bệ bếp của nhà nông đều được xây khá cao, càng làm nổi bật sự gầy yếu của cậu. Chỉ thấy sắc mặt cậu vàng như nến, dáng người đơn bạc, dường như chỉ cần một cơn gió cũng sẽ thổi bay đi vậy. Rõ ràng đã 16 tuổi lại giống như một bé trai 11 12 tuổi.

Người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo làm từ vải thô đi đến, vừa đến gần liền tức giận mắng cậu: "Đồ phế vật! Đứa khác ít nhất còn có thể gả đi kiếm chút tiền sính lễ, còn mày thì sao, nuôi mày chỉ có tốn tiền, ngay cả rắm cũng không thể phóng ra, còn ai muốn mày nữa. Hiện tại mấy đứa em mày cũng không chăm sóc được, thế thì mày sống làm gì?"

Cậu bé co rúm thêm một chút, yếu ớt nói: "Xin lỗi cha, con, con đi nhặt củi ngay đây."

"Còn không đi nhanh lên, nếu em trai mày đói xem tao có đánh chết mày không!" Người đàn ông hung tợn nói.

Ngay lập tức trên lưng cậu bé xuất hiện một cái sọt so với người mình còn lớn hơn, vội vàng rời khỏi nhà đi về phía sau núi.

Cậu bé nhịn không được vươn tay sờ sờ bụng, thừa lúc không ai chú ý đến nơi này liền lặng lẽ xốc lên góc áo, lộ ra một ấn ký hình đóa hoa màu sắc hơi trầm, sắc mặt cậu có chút uể oải.

Nơi mà cậu sống chỉ có ca nhi và hán tử, ca nhi gánh vác trách nhiệm sinh dục duy trì nòi giống. Khi mỗi ca nhi được sinh ra phía trên rốn đều có một ấn ký hình đóa hoa, đây là dấu hiệu để phân biệt ca nhi và hán tử, ấn ký hình đóa hoa càng rực rỡ chứng tỏ năng lực sinh sản càng mạnh mẽ.

Nhưng đóa hoa của cậu rất ảm đạm, chứng tỏ năng lực sinh sản rất thấp, thậm chí có thể cả đời cũng không sinh được con. Điều này từ lúc mới sinh ra đã được định sẵn, cả thôn đều biết, do thế dù cậu đã 16 tuổi nhưng lại không có người nào đến cửa cầu hôn.

Rất nhanh cậu đã sửa sang quần áo mình thật tốt, cố gắng giữ vững tinh thần. Cho dù bây giờ không có ai chịu cưới cậu, nhưng sau này cậu nhất định có thể gặp được một người thích cậu, đến lúc đó cậu nhất định sẽ đối với hắn thật tốt, cùng hắn sống hạnh phúc, sau đó sinh một bé con mập mạp đáng yêu.