Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 18: Bắt chước

Nếu cậu đã chọn phớt lờ mọi điều lạ trong cuộc sống, cậu quyết định không dính dáng đến bất cứ điều gì.

Mà nguồn gốc của những điều đó, Úc Bạch càng phớt lờ, coi như anh ấy không tồn tại.

Cậu không định làm bạn với phi nhân loại, điều đó đi ngược lại ước mơ cuộc đời cậu.

“Đừng thế mà, mẹ tôi bảo cậu đến nhà ăn cơm, bà nhớ cậu, cậu có đến không?”

Úc Bạch nghe giọng bạn thân qua điện thoại, ánh mắt lướt qua ánh mắt xám xanh bên cạnh, vào nhà, đóng cửa lại: “Mười giây hết rồi, tôi cúp đây.”

Lần đầu giả vờ không biết hàng xóm phi nhân loại, ánh mắt thân thiện của anh ấy phút chốc trở nên mơ hồ, làm Úc Bạch có chút áy náy.

Giờ chắc anh ấy quen rồi chứ?

“Đừng cúp, đừng cúp mà! Để tôi nói!”

Nghiêm Cảnh không cà kê nữa, vào ngay chủ đề, giọng hơi ngại ngùng.

“Ờ... cậu muốn ăn dâu không? Xoài cũng được! Hay đào?”

Nghiêm Cảnh cười hì hì, nịnh bợ: “Tôi mua ít hạt giống, khi nào cho tôi đến nhà cậu chơi nha?”

“Chúng ta trồng rồi tối thu hoạch, hạt này không như dưa, không làm sập mái nhà đâu!”

Úc Bạch:...

Cậu biết Nghiêm Cảnh ngốc, nhưng vẫn thường xuyên ngạc nhiên vì độ ngốc của cậu ta.

Nghe những chuyện kỳ lạ xong, cậu ta vẫn muốn trồng cây ở chậu hoa cũ.

“Đừng mơ, không bao giờ.”

Cậu không thương tiếc dập tắt ý tưởng lố bịch của Nghiêm Cảnh.

Nhưng nói đến chậu hoa.

Úc Bạch nhớ đến chậu hoa hướng dương bác bảo vệ tặng.

Hình như đã một ngày cậu không tưới nước.

Vốn định vào phòng ngủ, cậu xoay người đi về phía bếp.

“Cậu nghĩ lại đi, dưa hấu hôm đó ngon thế mà, sân thượng bỏ không cũng phí, không trồng thì lãng phí...”

Nghiêm Cảnh đang cố thuyết phục, đột nhiên nghe tiếng chửi thề ngắn ngủi bên kia, vội hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”

Úc Bạch không thể tin vào mắt mình.

So với những chuyện kỳ lạ khác, chuyện này chẳng là gì.

Nhưng cậu không giữ được vẻ bình tĩnh hàng ngày.

Trên bàn bếp, chậu hoa hướng dương của cậu vẫn nở rộ như thường.

Còn trên bàn bếp nhà bên kia vốn dĩ trống không, nay cũng có một chậu hoa hướng dương y hệt.

Úc Bạch mơ hồ nói, giọng ngỡ ngàng: “Anh ta cũng bắt chước tôi trồng hoa trong bếp.”

Nghiêm Cảnh đang lặp lại lời Úc Bạch, đột nhiên cũng ngỡ ngàng: “Anh ta cũng bắt chước cậu... hả?”

Trước mắt Úc Bạch, hai chậu hoa đặt song song qua cửa sổ, những bông hoa nhỏ tươi tắn dưới nắng.

Lá xanh mướt thon dài như hạt gạo đong đưa trong gió.

---

Úc Bạch nhìn chằm chằm chậu hoa hướng dương phía đối diện, im lặng chừng một phút.

Hai chậu hoa rất giống nhau, nhất là hình dáng chậu, nhưng cây không hoàn toàn giống nhau, vậy chắc đó không phải do sức mạnh siêu nhiên sao chép ra.

Chậu hoa của cậu có tám bông, chậu hoa đối diện có chín bông.

Hoa bên kia còn có màu sắc tươi hơn.

...

Không phải, tại sao anh ấy lại bắt chước cậu trồng hoa trong bếp chứ?!

Thấy Úc Bạch im lặng hồi lâu, lại có tiếng nghiến răng và hít thở sâu, Nghiêm Cảnh bên kia điện thoại không kìm nổi tò mò, rụt rè hỏi: “Anh ta cũng trồng hoa hướng dương à?”

“Ừ.”

“Hoa anh ta trồng có đặc biệt to không?”

“Không, kích thước bình thường.”

“Cây của anh ta có biết nói tiếng người không?”

Úc Bạch ra khỏi phòng bếp, bước nhanh về phía bàn ăn, khó hiểu hỏi lại: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”

“Chúng không biết nói à? Vậy nó chỉ là chậu hoa bình thường thôi?” Nghiêm Cảnh cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy cậu kích động làm gì? Không phải chỉ có con người mới trồng hoa được.”

“...Tôi đâu có kích động.”

Úc Bạch nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần trên bàn ăn, cậu để điện thoại qua một bên.

“Cậu rất kích động! Không chỉ chửi thề còn im lặng rất lâu, chứng tỏ cậu rất để ý chuyện này.”

Nghiêm Cảnh ngạc nhiên: “Lúc nghe thấy tiếng khóc trong tường cậu còn không thay đổi mặt đó!”

Úc Bạch không ngừng tay, cố gắng lảng tránh: “Tôi chỉ lơ đãng chút thôi.”

“Ơ, sao giọng cậu xa thế?” Nghiêm Cảnh hiếm hoi bắt đúng trọng tâm: “Cậu đang làm gì? Sao như có tiếng thổi phù phù vậy?”

“Không làm gì cả.”

Nghiêm Cảnh đột nhiên nghĩ ra: “Cậu đang tìm cách trả thù à?”

Úc Bạch cứng đờ: “Không!”

“Wow, cậu để ý thật đấy, để tôi đoán, cậu không phải định thổi bay hoa hướng dương của anh ta chứ?”

“Sao tôi có thể làm vậy chứ, cậu trẻ con quá đó. À, mẹ cậu bảo tôi tối nay đến ăn cơm phải không? Đúng lúc tối nay tôi không làm gì.”

“Phải rồi, đến ngay nhé.” Nghiêm Cảnh không để ý Úc Bạch đổi chủ đề, vui vẻ nói: “Sẵn tiện nói cho tôi biết cậu trả thù vụ hoa hướng dương thế nào.”

“...”

Cậu không trả thù.

Cuối cùng cũng xong việc, Úc Bạch mang vật đó vào bếp, dán bên cạnh chậu hoa, ngắm một lúc, rốt cuộc cũng thấy mình dễ chịu hơn.

Rồi cậu tắt đèn ra ngoài, đến nhà Nghiêm Cảnh ăn cơm.

Nhà yên tĩnh, nắng vàng ấm áp buổi chiều phủ lên hoa hướng dương trong bếp.

...Và bên cạnh là bao tay nhựa có ngón tay giữa đang đung đưa trong gió.

Úc Bạch còn định tự mình giơ ngón tay giữa trước mặt hàng xóm phi nhân loại bắt chước mình.