Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 8: Bé gái bí ẩn

... May mà giờ cậu ta đang mặc áo.

Úc Bạch lặng lẽ dời mắt, chỉ muốn nhỏ thêm thuốc nhỏ mắt để rửa sạch những gì vừa thấy.

“Nhưng tòa này chỉ có mười hai tầng, trên không có người ở, chỉ có sân thượng.”

“Sân thượng?” Nghiêm Cảnh sáng mắt, hiểu ra: “Chắc có bé gái lên sân thượng khóc!”

“Cậu nghĩ mà xem, cô bé bị ức hϊếp ở trường, bố mẹ không quan tâm, nên tối một mình lên sân thượng khóc, ai ngờ hồi nãy tôi vỗ mạnh quá, ngay cả sàn nhà cũng rung lên, làm cô bé giật mình, nghe có hợp lý không?!”

Cũng hợp lý.

Nhưng cú vỗ đó khó làm người trên sân thượng giật mình.

Cơ mà đây cũng có thể là một giả thuyết mới.

Nghe xong, Úc Bạch lập tức ra ngoài: “Nếu đúng là như vậy, có lẽ cô bé vẫn còn trên sân thượng.”

Nghiêm Cảnh vội vàng sải bước đi theo.

Úc Bạch đi qua hành lang, cậu nhìn vào thang máy trước, chiếc thang máy gặp sự cố chiều nay vẫn ngừng hoạt động, màn hình hiển thị trên nút bấm tối đen, chiếc còn lại dừng ở tầng một.

Sân thượng không có thang máy, chỉ có cầu thang từ tầng mười hai, ai lên sân thượng đều phải đi qua hành lang tầng này.

Giờ mới một phút từ khi tiếng khóc dừng, cô bé không thể xuống nhanh như vậy.

Với lại, lúc nãy Úc Bạch không nghe tiếng bước chân rõ ràng nào trong hành lang, nếu ai đó chạy nhanh sẽ rất ồn.

Cậu bước vào cầu thang, nhìn xuống lan can, cầu thang xoắn ốc phía dưới cũng yên tĩnh, không có tiếng người.

Hoặc cô bé vẫn còn trên sân thượng, hoặc không có cô bé nào cả.

Hai người đi qua cầu thang tối, Nghiêm Cảnh nhanh hơn, đẩy cửa sân thượng.

“Tôi nghĩ bây giờ cô bé chắc chắn sẽ trốn ở góc nào đó sáng sủa khóc nhỏ - ”

Cửa mở, ánh trăng đổ xuống, soi sáng cầu thang tối và tầm nhìn lờ mờ của hai người.

Sân thượng yên tĩnh, không có tiếng khóc, chỉ có tiếng ồn xa xa của thành phố.

Không có bóng người, chỉ có vài mảnh rác lác đác bị gió thổi bay lên.

Hai người không để ý, ánh mắt bọn họ đều đang nhìn thẳng về một hướng.

Nghiêm Cảnh trợn mắt: “...Cái gì kia?”

Úc Bạch đẩy kính: “...To thật.”

Cuối tầm mắt, ở rìa sân thượng, có một vật thể hình cầu lớn, to như quả bóng tập yoga, ẩn trong bóng tối nên không thấy rõ.

Hai người nhìn nhau, gần như cùng lúc thốt lên.

“Là bóng tập yoga.”

“Không phải bóng tập yoga.”

Nghiêm Cảnh tự tin: “Chắc chắn là nó.”

Úc Bạch giơ một ngón tay: “Cược một lần xuống lấy đồ ăn.”

“Được!”

Nghiêm Cảnh lập tức móc ngoéo.

“Tôi chắc thắng, lát nữa sẽ gọi một thùng nước khoáng cho cậu lấy...”

Khi hai người bước đến gần, giọng Nghiêm Cảnh dần cứng lại.

“Mẹ nó, sao lại có thể to như thế - ”

Úc Bạch cũng ngạc nhiên dữ dội, theo bản năng tháo kính không độ xuống, dùng mắt thường chiêm ngưỡng kỳ quan cả đời có khi không thể nhìn thấy.

Đây là một quả cầu to lớn phủ đầy hoa văn sóng xanh

To như một quả bóng tập yoga.

Dưa hấu.

Dưa hấu???

“Quả này cũng to quá đi! Sao trên sân thượng các cậu lại có quả dưa hấu to thế này?”

“Cậu bê nổi không?”

“Tất nhiên... này, chúng ta cược xuống lầu lấy đồ ăn, đây cũng tính là đồ ăn à?!”

“Tính nha.” Úc Bạch bình tĩnh nói: “Cậu nhìn thấy không? Ở bên cạnh có một chậu hoa.”

Quả dưa lớn nằm trên sàn, trên quả dưa hấu có dây leo, sợi dây ấy từ bên chậu hoa cũ vươn ra.

“Thấy rồi, chậu của cậu à? Quả dưa này cậu trồng à!”

“Không, tôi không biết ai trồng, nhưng tôi biết chậu này của ai.”

Đây là chậu hoa của người thuê trước căn 1205 mà Úc Bạch đang ở.

Khi thuê nhà, người môi giới nói người thuê trước là bà lão sống ở đây hơn mười năm, vì bị bệnh mà qua đời trong bệnh viện.

Nhà bỏ trống, con trai bà đem cho thuê.

Khi Úc Bạch ký hợp đồng, chủ nhà nói mẹ anh ta từng trồng hoa trên sân thượng, giờ vẫn còn, nếu cậu thích thì để cho cậu chăm sóc tiếp.

Úc Bạch dọn vào, hôm sau lên sân thượng xem, thấy hoa đã chết vì không có ai chăm sóc, nên cậu cũng bỏ luôn.

Nghiêm Cảnh nghe xong, ngây người: “Vậy một tháng trước, ở đây chưa có dưa hấu?”

“Ừ, chỉ có cỏ dại và rác.”

Nghiêm Cảnh im lặng một lúc mới hỏi: “Trong một tháng, không thể mọc ra quả dưa hấu lớn thế này nhỉ?”

Úc Bạch lắc đầu.

“Nếu công nghệ nông nghiệp không tiến bộ đột phá trong tháng này thì chắc là không thể.”

“Tốt quá!”

Nghiêm Cảnh bỗng phấn khích.

“Vậy vẫn có thể là bóng tập yoga! Có khi là bóng tập yoga vẽ thành dưa hấu, đúng không?”

Bốn chữ "Đúng cái đầu cậu!" còn chưa kịp thốt ra, Úc Bạch đã thấy người bạn ngốc nghếch cường tráng của mình đưa tay về phía quả dưa lớn không rõ nguồn gốc.

“Tôi kiểm tra xem nó là dưa hay bóng.” Nghiêm Cảnh hạ thấp người đứng tấn, vung tay: “Yên tâm, lần này tôi không dùng sức, chỉ sờ thôi!”

“Đừng chạm vào - ”

Cùng lúc với lời ngăn cản của Úc Bạch là tiếng vỡ vụn rõ ràng.

Dưới tay Nghiêm Cảnh, quả cầu lớn nứt toác, lộ ra phần thịt đỏ bên trong.