Tôi Tên Trình Ấu Ấu

Chương 5.2: Chương bị thiếu

Hôm nay Trình Ấu Ấu về nhà mang theo hai bộ đồng phục, đồng phục Thực nghiệm tỉnh và Tư trung không giống nhau, nhưng thật ra là đặt chung một chỗ. Cậu đem đồng phục từ trong cặp ra cho Tạ Ngộ xem, “Tớ thấy đồng phục các cậu đẹp hơn.”

“Không khác nhiều lắm, hơn nữa không phải cậu mặc gì cũng đẹp sao?”

Nghe vậy, Trình Ấu Ấu vô cùng thỏa mãn, ngay sau đó cậu móc đồng phục ra, “Giống nhau, đều là sơ mi trắng.”

Tạ Ngộ cúi đầu nhìn xem sơ mi trắng tên người mình, đột nhiên hỏi, “Cậu có dư nhãn hiệu trường không?”

Trình Ấu Ấu chớp chớp đôi mắt, gật đầu.

“Chúng mình trao đổi nhãn hiệu trường đi.”

Tuy rằng Trình Ấu Ấu cảm thấy hành vi này rất kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý. Hai nhãn hiệu trường trường đặt trong lòng bàn tay Tạ Ngộ, Thực nghiệm tỉnh và Tư Trung song song ở bên nhau, đều là mình màu đỏ, đế màu trắng .

“Khi nào đình huấn, chúng ta đi ra ngoài chơi nha.” Trình Ấu Ấu cắn cái muỗng, kem tan ở trong miệng, Tạ Ngộ không cần nếm cũng biết là vị bạch đào ô long Bát Hỉ có bao nhiêu ăn ngon.

Trình Ấu Ấu không thích quân huấn, cậu ghét bị quy định cần phải làm gì, hành vi này mang theo cưỡng bách có thể nói là phạm phải giới hạn của cậu.

Nhưng cậu cũng không thích một người biểu hiện không tốt mà cả lớp bị phạt, nên cuối cùng vẫn là thực thi rất nghiêm túc. Nhưng Kha Thành cùng bạn học khác bị xách ra phê bình làm gương. Kha Thành hiển nhiên không để bụng huấn luyện viên đang nói cái gì, biếng nhác, biểu tình trên mặt hắn rất kỳ quái, không giống tức giận, lại có chút bộ dạng muốn cười. Trình Ấu Ấu rất nhanh cảm thấy không ổn, dời mắt đi.

Hôm nay đi vào sân thể dục tập hợp trước, rất nhiều con gái trong lớp đi thoa kem chống nắng, kem chống nắng của Trình Ấu Ấu là Trịnh Giai và Tạ Ngộ chuẩn bị, cậu đều mang đến, cũng mang theo hướng dẫn sử dụng. Kha Thành mắt lạnh nhìn, đột nhiên tới gần, “Cậu không nhìn tới chỗ này vậy tôi bôi giúp cậu nhé?”

Trình Ấu Ấu trợn trắng mắt, “Cậu nhìn như lưu manh vậy đó, cậu im lặng là tích đức lắm rồi.”

Nhưng mà hắn không biết vì sao, không nhịn được muốn thoa cho Trình Ấu Ấu, trong chốc lát muốn vươn tay véo mặt cậu, trong chốc lát lại muốn xoa tóc cậu, còn nói cậu lớn lên rất đẹp.

Trình Ấu Ấu khó chịu, lớn tiếng, “Cậu rảnh quá ha?”

Kha Thành hung hăng nhìn thẳng Trình Ấu Ấu, “Tan học hẹn nhau ngoài rừng cây?”

Trình Ấu Ấu gật đầu, nghĩ thầm là hẹn đánh nhau sao, cậu không thèm đi, cho hắn chờ đến mục xương luôn đi, sau đó tiếp tục thoa kem chống nắng.

Buổi tối hôm nay , Trình Ấu Ấu chạy từ cổng trường ra, ở đó, cậu thấy Tạ Ngộ. Cả người Tạ Ngộ đều là mồ hôi, trung quy quân phục vất vả khốn khổ vậy, lại vô tình sấn ra vẻ đẹp trai, anh ở dưới gốc cây cười với cậu, trên tay là hai ly trà sữa.

“Cậu, Cậu sao lại tới đây?” Trà sữa lạnh lẽo dán lên gò má cậu, kích Trình Ấu Ấu rung lên. Khó trách hôm nay gọi điện bảo cậu đi cổng sau.

“Tới đây đón cậu tan học đấy.”

“Nhưng mà...... Cậu trốn tiết tự học tối nay sao?” Trình Ấu Ấu nhớ rõ, Thực nghiệm tỉnh đều là tự học buổi tối, không giống với Tư trung.

Tạ Ngộ nói, “Ngày mai không có mưa.”

Trả lời gì kì dị, Trình Ấu Ấu không kịp tự hỏi, đột nhiên nhớ tới Kha Thành hẹn đánh nhau, túm Tạ Ngộ chạy. Thẳng đến trạm tàu điện ngầm, mới thở hổn hển dừng lại.

Tạ Ngộ đối với chuyện của cậu luôn rất mẫn cẩm, nhìn thấy tình hình như vậy, lập tức nhíu mày, “Có người ăn hϊếp cậu sao? Còn muốn đánh cậu?”

“Là Kha Thành sao?”

“Là Kha Thành.”

Trình Ấu Ấu như thế nào cũng không nghĩ ra, Tạ Ngộ sao đoán hay thế, tự hỏi tự đáp giống như đọc tâm cậu.

Chuyện đó về sau càng thêm to hơn, Tạ Ngộ quay đầu đi về phía trường, Trình Ấu Ấu dỗ dành túm chặt anh lại, nhưng Tạ Ngộ chỉ nắm tay cậu, bình tĩnh tránh đi đám đông, bọn họ hai cái giống hai đuôi ngược dòng đi tiếp.

“Kỳ thật cũng không có việc gì, Kha Thành hôm nay nói giỡn gặp mặt ở rừng cây nhỏ thôi, chúng ta......”

Tạ Ngộ đi đến cổng sau trường, anh nhớ rõ kế bên có một cái công viên. Nếu muốn nói cái gì rừng cây nhỏ, chỉ có thể là cái này.

Ở đó, quả nhiên thấy được Kha Thành.

Hắn thoạt nhìn cũng không giống bộ dạng hẹn đánh nhau, còn mang theo hai phần bữa tối.

Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày trắng, Kha Thành vừa nhấc đầu, “Trình Ấu Ấu...... Cậu......” Nghênh tiếp là một cú đấm.

Tạ Ngộ túm chặt cổ áo hắn, Kha Thành phản ứng l lại cũng đấm một cái, bọn họ hai người đánh qua đánh lại. Tạ Ngộ không hạ chỗ hiểm, động tác nắm chặt đủ sức lực, cũng đủ tàn nhẫn. Điều càng làm Trình Ấu Ấu kinh ngạc chính là, Kha Thành không phải là đối thủ của Tạ Ngộ .

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Ngộ không đánh nhau. Anh không phải là người thích kiếm chuyện, chỉ là học qua Taekwondo, nhưng Trình Ấu Ấu từ trước đến nay chưa bao giờ gặp Tạ Ngộ động tay động chân trước mặt cậu .

Đây là lần đầu tiên.

Kha Thành lúc tước còn có phản kháng, nhưng một hồi bị đè trên đất đánh.

“Cậu không được động vào em ấy, cậu động một lần, tôi đánh cậu một lần.”

Kha Thành chảy máu, nghe vậy cũng không tức giận, cười ha hả trả lời.

Không biết vì sao, những lời đó thực sự kích điên Tạ ngộ, phát hiện chuyện càng thêm quá đáng, Trình Ấu Ấu vội vàng tiến lên nắm chặt Tạ Nhộ, “Tiểu Ngộ.”

Cậu duỗi tay nắm lấy tay Tạ Ngộ, “Tớ đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi. Tôi muốn ăn thịt trâu.”

Tạ Ngộ lạnh lùng nhìn Kha Thành, anh đứng dậy, đứng thẳng, theo sau ôm lấy bả vai Trình Ấu Ấu , lấy cặp sách anh đi theo, hai người sóng vai rời đi.

Kha Thành nằm trên mặt đất, nghiền ngẫm mà cười rộ lên, hắn nhìn chăm chú cánh tay ôm vai Trình Ấu Ấu kia, cảm thấy chói mắt. Nhưng mà còn rất nhiều thời gian, tới sớm không bằng tới đúng lúc. Những lời đó hữu dụng cho rất nhiều nhiều chuyện.

Thi đua Thực nghiệm tỉnh tuần sau sẽ bất đầu, lần này thi Thực nghiệm trinh chung một trường, phụ thuộc trung học Tam trung, các lớp sắp xếp mười người tham gia. Dự thi chiếm đi hai ngày cuối tuần, thật ra rất nhiều người không muốn đi, nhưng đây là quy định trường học. Trong nhóm WeChat , bọn người Lý Giai Ân đang ở điên cuồng chửi trường học.

Thượng Quan Nghi gia nhập khẩu chiến —— lẩu cay không cay: Trèo cao không nổi, Tư Trung không xứng.

Trình Ấu Ấu gửi icon ha ha ha ha ha, sau đó lại bíp bíp bíp một chuỗi —— Tôi yêu ngủ: Tiểu Ngộ có gan đạt quán quân. Nhưng mà hạng nhất không có khen thưởng sao?

Chân dung Wechat Triệu Kiều là Triệu Châu, tên WeChat cũng không phải Triệu Kiều, mà là Bridge

——Bridge: Hình như là có ấy, tớ nghe đâu tiền thưởng rất lớn, gần 1000 hay sao ấy.

—— Đáng yêu ăn nhiều: XS, cỗ vũ cho chồng, Trình Ấu Ấu, cậu thật là, tớ khóc ch·ết.

Trình Ấu Ấu biết Với Manh Manh sẽ lại nói hươu nói vượn, nhưng là trò đùa này đùa nhiều năm, cậu vờ như không thấy đôi khi còn gia nhập.

—— Tôi yêu nhũ: Chồng ơi cố lên nha anh! (nháy mắt)

——Bridge: Ông chủ cố lên nha! (nháy mắt)

—— Đáng yêu ăn nhiều: Ông chủ gán lên nhé! ( nháy mắt)

—— Lẩu cay không cay: Ông chủ dũng mãnh cố lên! ( nháy mắt)

——AAA chị Lý bán sỉ: Ông chủ cố lên! ( nháy mắt)

——X: Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi.

Trong nhóm gửi một hàng ông chủ cố lên.

Lúc này Trình Ấu Ấu đang nằm trên giường ở Tạ Ngộ bấm điện thoại, thấy bao lì xì mới nhận 1 mao, tức giận nhày khỏi giường. Cậu mới vừa làm bài thi t lý hóa, vốn dĩ đang chờ Thầy Tạ chữa xong .

“Tớ, tớ mới nhận được 1 mao?”

“Ừ.” Sau đó giây tiếp theo, Trình Ấu Ấu lại nhận được Tạ Ngộ chuyển khoản, con số là “520”.

“Ông chủ thật hào phóng quá đi.” Cậu cười hì hì nhận lấy, một chút cũng không biết hai chữ khách khí viết như thế nào.

Tạ Ngộ câu môi cười, “Không có việc gì, đây là cho vợ ông chủ. Tương lai kiếm được tiền sẽ gửi 5 ngàn 2.”

“5 vạn 2 cái gì, của anh cũng là của em thôi.”

“Đúng vậy, tớ quên, của tớ là của cậu.” Tạ Ngộ đồng ý, còn hỏi câu, “Buổi tối ăn gì?”

“A, tớ muốn ăn cá ba sa kia, vị cà chua.”

“Được. Lại làm xà lách?”

Trình Ấu Ấu gật gật đầu, “Còn muốn ăn nấm kim châm với tôm.”

“Mấy đó tớ đem nấu chung với ca ba se luôn nhé.”

Ba mẹ bọn họ công tác đều vội, rất nhiều lần, hai người bọn họ cùng nhau giải quyết ngày 3 nữa. Trình Ấu Ấu thân phế miệng điêu, chỉ có Tạ Ngộ mới trị được.

Cuối cùng sửa xong, Tạ Ngộ xem lại hai dề, rất là vừa lòng gật đầu, “Tiến bộ rất nhiều, vật lý hơi yếu một chút, nhưng tớ sẽ giảng cho cậu các kiến thức cơ bản trước, còn có linh hoạt vận dụng. Mấy đề vận dụng nâng cao làm hết. Hóa học tốt nhất, xem ra có nghe công thức .”

Trình Ấu Ấu một ngẩng đầu, “Tớ đặc thích thầy Hóa, ông dạy rất rất thú vị. Cho nên tớ rất thích tiết của ông ấy.”

Cậu lăn qua lăn lại trên giường , cuối cùng ôm chặt chăn bông xoã tung như đám mây của Tạ Ngộ, cả người vùi vào, đột nhiên nhớ tới gì đó “Tớ mới mua hai con gấu bông, là Patrick Star cùng Cậu Bé Bọt Biển, tớ cho cậu một cái nhé?”

Cậu không đợi Tạ Ngộ đồng ý, đăng đăng đặng chạy về, lại đăng đăng đặng chạy tới, đem Patrick Star màu hồng phấn lên giường Tạ Ngộ, cảm thấy mỹ mãn.

—— Tôi yêu ngủ: Gấu bông mới của Tiểu Ngộ nè.

—— Đáng yêu ăn nhiều: Cặp tình nhân kia bớt diễn đi. Tiểu gì mà tiểu! Không biết còn tưởng rằng hai người ở bên nhau.

Thấy Với Manh Manh gửi những lời này, ánh mắt Tạ Ngộ tối sầm lại, thích thầm một tên ngóc đúng là vừa đau vừa sướиɠ.

—— Đáng yêu ăn nhiều: Buổi tối các cậu ăn gì? Tớ ăn KFC【 hình ảnh 】

——Bridge: Ăn mì sợi. Cha tớ nấu, tớ sợ vào bệnh viện quá.

—— Lẩu cay không cay: XS, tớ gọi 120 cho cậu liền.

......

Tạ Ngộ ra khỏi phòng bắt đầu nấu cơm, Trình Ấu Ấu vốn đang nằm trên giường, ở bên trong Anipop đại sát tứ phương, cũng nhảy xuống giường đi theo phía sau Tạ Ngộ .

Mở ra tủ lạnh, lấy ra vật phẩm nấu buổi tối , Tạ Ngộ lưu loát bắt đầu xắt rau, Trình Ấu Ấu không chịu ngồi yên, trong chốc lát bên trái nhìn xem, trong chốc lát bên phải nhìn nhìn.

“Đi chơi game đi.” Tạ Ngộ dỗ dành em bé nhỏ.

“Tớ muốn ăn kem.” Cậu lại chạy tới mở ra tủ lạnh, quả nhiên kem cậu thích vẫn ở đó..

Cậu xoay chân ngồi lên ghế, hai chân lảo đảo lắc lư, bộ dáng thực thích ý , “Trường chúng ta hình như bắt đầu tự học vào thứ 7 tuần sau.”

Tạ Ngộ phân thân trả lời, “Thành tích thi đại học của Tư Trung không được tốt lắm, hiệu trưởng chắc là cải cách.”

Trình Ấu Ấu như suy tư gì đó gật gật đầu, “Các cậu hai ngày sau đều là tự học sao?”

Tạ Ngộ giải thích nói, “Cao nhị là như vậy, Cao Nhị hình như là 1 ngày. Nhưng mà tớ nhớ rõ Cao tam hình như là một tháng nghĩ một lần.”

Nấm kim châm cùng cà chua đều chín, vặn cái nút, Tạ Ngộ đem nồi để bệ bếp, đảo qua lại, xào cà chua cùng nấm kim châm.

“Cảm giác Cao tam càng xa, tớ cứ cảm thấy chúng ta vẫn là học sinh tiểu học. Cậu còn nhớ không, lúc nhỏ ấy, cậu gọi tớ là công chúa, nói tớ là công chúa của cậu gì đó.”

“Cậu bây giờ không phải sao? Kiều khí thật sự.”

“Cũng không có đi......” Trình Ấu Ấu có chút chột dạ. Lời nói bên môi cha mẹ cậu thường ngày chính là “Trình Ấu Ấu! Không được ăn hϊếp Tạ Ngộ Tạ Ngộ.” “Tiểu Ngộ luôn là nhường con” linh tinh linh tinh, khi còn nhỏ Trình Ấu Ấu kỳ thật là một tên nhóc kỳ lạ, đương nhiên đến bây giờ Trình Ấu Ấu vẫn như cũ. Cậu sống riêng trong cuộc sống riêng của cậu, điều trưởng thành nhất mà cậu từng làm chác là đem cặp cậu bé bọt biển đổi thành cặp trắng bình thường.

Cá ba sa cùng tôm bắt đầu hạ nồi, cùng rau dưa hội hợp. Dầu khói trong nồi bóc lên bị máy hút hút sạch sẽ, Tạ Ngộ trưởng thành dày rộng, ổn trọng, đứng phía trước nồi nấu cơm cho cậu. Không biết vì cái gì, Trình Ấu Ấu lại nghĩ tới lời nói của Với Manh Manh hòi nãy.

“Đang ngẩn người gì thế?” Tạ Ngộ một bên hỏi cậu, một bên tắt bếp, sau đó đem nồi để trên bàn. Lại xoay người đi bới cơm.

Kem ở hộp đều có chút tan, theo lẽ thường, Trình Ấu Ấu sẽ đau lòng, nhưng hiện tại lại ngồi ở chỗ kia, cũng không biết đầu suy nghĩ cái gì.

“Tớ suy nghĩ...... Cậu đối với tớ thật tốt.”

"Nói gì vậy? Thông suốt rồi sao." Tim Tạ Ngộ đạp lên từng nhịp.

“Không hổ là anh em tốt cua tớ.”

Tạ Ngộ bất đắc dĩ, yên lặng, những lới tiếp không nói là lựa chọn tốt nhất.