Cửa ải cuối năm đến gần, người Ninh Xuyên ra ngoài làm công lục tục trở về một ít, đều bị động viên gia nhập đội ngũ làm đường.
Tiến độ công trình tăng lên, mỗi ngày trên mặt trưởng thôn đều là vui mừng, theo đó nhìn tiểu quỷ Lý Cố này cũng thuận mắt hơn. Nhân thủ đầy đủ là không để anh đến chỗ làm đường chuyển đá nữa, hết giờ học Lý Cố liền dựa vào chân tường phơi nắng đọc sách, ngẫu nhiên đứng lên lật lật mớ lá cải đang phơi trước cửa, đây là chuẩn bị muối để qua mùa đông.
Càng tới gần tết, trong lòng Lý Cố càng có một việc không xác định, nhưng người trẻ tuổi e ngại mặt mũi không chịu nói ra. Chỉ có thể tranh thủ thời gian làm việc vặt, nhân lúc rảnh rỗi tìm ra một đống vấn đề đi hỏi thầy giáo Kỷ.
Thầy giáo Kỷ khóe miệng hàm chút ý cười, giải đáp cho anh từng vấn đề một. Rốt cuộc khi Lý Cố lại một lần nữa đi rồi mà quay lại, giống như vô tình hỏi ra: “Trò rốt cuộc muốn hỏi ta cái gì?”
Lý Cố sửng sốt, may mà gần đây phơi đen hơn nên đỏ mặt cũng không nhìn ra, không được tự nhiên nửa ngày mới hỏi ra một câu: “Thầy ơi, hai người sẽ về thành phố ăn tết sao?”
Thời gian này đã nghỉ đông từ lâu, cũng chỉ có bọn họ còn đọc sách. Lý Cố luôn lo lắng không lâu nữa thầy sẽ đi, năm ngoái thầy giáo Kỷ cũng về thành phố vào thời gian này. Anh không biết liệu thầy giáo Kỷ có dẫn Kỷ Hàn Tinh đi theo hay không.
Thầy giáo Kỷ kẹp một cây bút máy giữa hai ngón tay, tuỳ ý xoay chuyển, đầu bút máy dừng trên mặt giấy phát ra một tiếng vang nhỏ, vẻ mặt thầy giáo Kỷ rất lạnh nhạt: “Không về.”
Có thể ăn tết cùng Tinh Tinh! Lý Cố đột nhiên vui vẻ, đắm chìm trong niềm vui không chú ý tới sắc mặt dị thường của thầy giáo Kỷ, anh vẫn có chút không yên tâm lại mang theo chút nhảy nhót mà hỏi lại: “Thầy thật sự không về ăn tết cùng người nhà sao?”
Thầy giáo Kỷ nhìn anh cười cười, trong mắt ướŧ áŧ mà ôn hòa, rất nhanh lại trầm lặng xuống, “Lần trước thầy trở về, là để đưa ma cho cha thầy.”
“......xin, xin lỗi.” Lý Cố bỗng có chút hoảng thần.
Thầy giáo Kỷ thật ra không thèm để ý, đưa vở đã sửa xong cho anh: “Không sao cả, đi làm việc của trò đi. Gần đây học tập không tệ.”
Lý Cố đỏ mặt cảm ơn thầy, vò một góc vở chuẩn bị rời đi.
Thầy giáo Kỷ đột nhiên gọi tên của anh: “Lý Cố, trò muốn đi huyện thành đọc sách không?”
Lý Cố sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Tuổi tác anh còn nhỏ, nhỏ đến mức những thứ được chứng kiến trong thế giới này chỉ có dãy núi vây quanh cùng suối nước ở Ninh Xuyên, suy sụp lớn nhất có thể dự kiến trong cuộc sống là không mua nổi kẹo tốt nhất cho Kỷ Hàn Tinh. Còn chuyện đi bên ngoài đọc sách, ý niệm như vậy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.
“Là như thế này,” thầy giáo Kỷ nhìn bộ dáng cúi đầu trầm tư cùng xoáy tóc trên đỉnh đầu của anh, còn chưa bắt đầu nhổ giò thân thể có vẻ hơi gầy: “Ra tết trò mười lăm tuổi, trẻ con ở tuổi của trò đã học đến cao trung, ba năm sau thì đi thi đại học.”
Lý Cố nghe xong, trong lòng tính toán, anh mười mấy tuổi mới bắt đầu giáo dục xóa nạn mù chữ, trình độ hiện tại còn không bằng Kỷ Hàn Tinh tám tuổi, sao có thể đi học cao trung đây.
Có lẽ là nhìn ra anh hoang mang, thầy giáo Kỷ nói: “Nếu trò có ý định như vậy, thầy tính như thế này, nghỉ đông trò vất vả thêm một khoảng thời gian, tranh thủ sang năm có thể đi xếp lớp sơ trung năm nhất, trường học ở thị trấn yêu cầu nhập học không cao, cơ sở không đáng ngại là được. Sau đó theo kịp các bạn trong lớp để thi lên, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng không phải là không thể.”
Lý Cố nhìn chằm chằm ống quần bị sờn của mình trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi thầy giáo Kỷ: “Tinh Tinh, cũng sẽ đi học cao trung, sau đó thi đại học phải không ạ?”
Thầy giáo Kỷ nhìn anh trong chốc lát, hơi hơi cong cong khóe miệng: “Ăn tết xong sẽ trở về thành phố đi học.”
Lý Cố đột nhiên mở to hai mắt, thầy giáo Kỷ nói: “Tinh Tinh đang học năm hai, đã nhảy qua năm nhất, về sau có thể cũng sẽ nhảy qua năm ba.”
Hóa ra Tinh Tinh lợi hại như vậy, lòng tự trọng nho nhỏ của Lý Cố bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, hóa ra thiếu niên nhỏ nhỏ mỗi ngày ở bên anh chơi đùa là người tuyệt vời như vậy, anh vui vẻ cho Kỷ Hàn Tinh, lại bị chênh lệch giữa hai người tra tấn có chút hụt hẫng.
Thử thăm dò hỏi thầy giáo Kỷ: “Trò…… trò muốn đi học. Nhưng là, học ở bên ngoài có phải là cần học phí hay không?”
Thầy giáo Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt tay trên đỉnh đầu anh, khó có được lộ ra ôn nhu mà không che giấu: “Học phí là giáo dục bắt buộc, tiền sinh hoạt cũng không cần trò lo lắng, trò muốn đi học, luôn có người nguyện ý đưa trò đi ra ngoài.”
Lý Cố còn cúi đầu, vẫn chưa thoát ra khỏi lời nói của thầy giáo Kỷ, sau một lúc lâu, cảm xúc có chút mất mát cầm vở chào tạm biệt thầy.
Thầy giáo Kỷ dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh: “Từ khi Tinh Tinh biết nhận thức đã được nuôi dưỡng ở bên cạnh cha của thầy, cha thầy từng là giáo viên tư thục. Chỉ là vỡ lòng sớm hay muộn mà thôi, trò chịu học, cũng có thể giống như Tinh Tinh vậy.”
Lý Cố siết chặt vở, muốn nói gì đó lại cảm thấy yết hầu căng chặt, đành phải hàm hồ “vâng” một tiếng thật to.
Ra tới cửa vừa vặn gặp Kỷ Hàn Tinh đang ở dưới gốc cây cầm gậy gỗ nhỏ luyện chữ, nhánh cây dài bằng cả cánh tay của cậu, lặp đi lặp lại từng nét bút trên mặt cát.
Lý Cố không biết chính mình suy nghĩ cái gì, anh chỉ là nắm chặt quyển vở luyện chữ của mình, đứng một bên yên lặng nhìn cậu.
Anh đã mười bốn tuổi, mỗi ngày còn đang học tri thức nhập môn cơ sở nhất, mà cậu bạn nhỏ của anh lại ưu tú xinh đẹp như vậy. Lý Cố đợi ở một bên, không dám tiến lên.
Khi ánh sáng ấm áp lúc hoàng hôn chiếu lêи đỉиɦ đầu Kỷ Hàn Tinh, mạ lên thân hình nhỏ bé của cậu một tầng ánh sáng dịu dàng. Lý Cố hít hít cái mũi, quyết định lúc này đây, anh muốn im lặng rời đi.