Lý Cố vừa mở mắt, đập vào mắt chính là vỏ gối hoa trên giường của mình, hóa ra chính mình lừng lẫy hy sinh một phen lại trở thành một màn gϊếŧ gà dọa khỉ, trở về lại thành cái tạo hình như vậy.
Anh cảm thấy cái tư thế ngủ này của mình vô cùng bất nhã, giống con rùa già nhiều năm tê liệt trên giường. Vì thế cố gắng giật giật, muốn lật người lại, người thì không lật được, nhưng lại phát hiện hai chuyện làm anh rất muốn lập tức hy sinh.
Một là Kỷ Hàn Tinh đang ôm một quyển sách đoan đoan chính chính ngồi ở cạnh đầu giường anh, nghe tiếng nhìn sang chỗ anh, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm khiến anh không có chỗ che giấu. Chuyện thứ hai, anh giờ phút này đang mông tròn trần trụi, vốn bỏng rát vì bị một trận gậy trúc xào thịt, chắc là đã được bôi thuốc, hiện giờ gió thổi qua, lạnh căm căm.
Lý Cố có chút đau trứng.
Dưới giáp công của việc kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Hàn Tinh và khuất nhục đang cởi truồng, Lý Cố đang bệnh hấp hối bật dậy, ra sức muốn lật người lại, dù thất bại cũng muốn kéo tấm chăn che đi cái mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh. Nhưng anh thương thế thảm trọng, lần nỗ lực này tất nhiên kết quả không tốt lắm, mất đi thăng bằng, mông lại lần nữa hung hăng hôn vào cạnh giường, lật người thất bại, chỉ có thể không còn hình tượng mà “Ngao” một tiếng đau đớn.
Kỷ Hàn Tinh cực kỳ bình tĩnh buông sách đi tới, giúp đỡ vị Lý Cố ca ca đã sống không còn gì luyến tiếc này, trong đôi mắt xinh đẹp cố tình áp chế ý cười. Lý Cố tiếp tục bị đặt nằm thành một con rùa chổng mông lên, hy vọng cậu bạn nhỏ để lại chút chăn trên mông cho mình, có thể giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng cũng tốt, kết quả vẫn là bị bạn nhỏ không chút lưu tình xốc xuống: “Vừa nãy bà nội Thố Tử tới nói không được đắp chăn, Lý Cố ca ca đừng nhúc nhích, tạm thời cứ nằm sấp như vậy một lát, dù sao trong phòng cũng ấm áp. Em lại bôi thêm thuốc cho anh.”
“..... Thuốc của anh, là do em bôi?” Giọng nói Lý Cố run rẩy, nội tâm cũng run rẩy.
Kỷ Hàn Tinh chớp chớp mắt: “Bà nội Thố Tử dạy em bôi nửa bên trái, bên phải là em bôi. Trưởng thôn bảo em chăm sóc anh, về sau đều do em bôi.”
Lý Cố: “.....” Có thể thấy được trời muốn ai vong thì thông thường sẽ cho người đó không chỉ một loại bất hạnh. Trong lòng Lý Cố kêu rên, đầu gục xuống gối, quả thực không thể nói được rốt cuộc thì chuyện nào làm anh muốn chết hơn.
“Ca ca, anh rất đau sao? Có phải khó chịu hay không?”
Cậu bạn nhỏ nhẹ nhàng thủ thỉ nói ở bên lỗ tai anh, Lý Cố từ trước đến nay luôn suy nghĩ vấn đề theo một đường thẳng giờ đây đã biết nỗi lòng phức tạp có tư vị như thế nào. Quay đầu lộ ra non nửa cái mặt đỏ: “Tinh Tinh à, thật ra ca ca có thể tự làm được, không sao cả.”
Kỷ Hàn Tinh rất kiên định mà lắc đầu, ánh mắt trong suốt như gương, bổ đao vừa lưu loát vừa chuẩn: “Vừa nãy anh tự mình xoay người còn không được.”
Trong lòng Lý Cố rơi lệ, cái này thật đúng là thời điểm làm anh hùng thì thống khoái được chốc lát, không ngờ được đãi ngộ cho anh hùng lại là như vậy….. Một lời khó nói hết.
Vì thế gượng gạo đổi đề tài, “Anh ngủ bao lâu rồi?”
“Bắt đầu từ lúc trở về đây, đại khái khoảng hai tiếng….. Đúng rồi, anh chưa ăn cơm trưa, có phải là đói bụng rồi không?”
Lý Cố rất muốn vân đạm phong khinh nói một câu “Không, anh không đói bụng”, nề hà bụng anh đã kêu vang trước. Lý Cố cảm thấy mặt mũi đời này của anh đã mất hết, vốn dĩ muốn ở trước mặt Kỷ Hàn Tinh làm người lớn có chút ngầu, không ngờ tạo hoá trêu người như thế.
Kỷ Hàn Tinh cố gắng đè xuống khóe miệng đang muốn nhếch lên của mình, đem quyển sách đang đọc đặt lên đầu giường, nhảy nhót chạy đi: “Em đi hâm nóng cơm cho anh.”
Lý Cố nhìn cậu dọn cái băng ghế nhỏ đến trước bệ bếp, nhón chân đổ thêm nước vào nồi to, cho giá chưng cách thuỷ vào, lại thật cẩn thận đặt lên giá bát đồ ăn lớn được đậy kín. Lý Cố nhìn mà run như cầy sấy, với vóc người nhỏ bé của cậu, anh thật sự sợ Kỷ Hàn Tinh cơm còn chưa hâm nóng được đã làm mình bị bỏng. Không còn để ý tới mặt mũi nữa, vừa giãy giụa muốn đi xuống, vừa gân cổ kêu lên: “Tinh Tinh, em cẩn thận nước nóng! Đứng vững nhé, không làm được thì thôi.”
Khi đang nói chuyện Kỷ Hàn Tinh đã lão luyện mà khép lại nắp nồi, từ trên băng ghế nhỏ nhảy xuống, thuận tay lau khô dấu chân trên ghế: “Anh yên tâm đi, em thường xuyên làm, không sao đâu.”
Lý Cố thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị dịch trở về, do nằm sấp nên di chuyển ngang có chút khó khăn, không cẩn thận lại cọ tới nơi yếu ớt của chính mình.
Kỷ Hàn Tinh ôm băng ghế quay lại, nhìn thấy vẻ mặt anh rối rắm thêm chút thống khổ khó nói.
“Ca ca, anh có khoẻ không?”
“Không… không sao….. ui….. đau quá.”
Kỷ Hàn Tinh vốn đang rất lo lắng, nhìn bộ dáng của anh vừa quẫn bách vừa thảm, nhịn không được cười thành tiếng. Lý Cố nhìn nhìn, cũng cười rộ lên giống cậu, vết thương trên người hình như cũng không còn đau như vậy nữa.
Mãi cho đến khuya, lão trưởng thôn mới trở về. Trước đó Kỷ Hàn Tinh đã được thầy giáo Kỷ đón về, Lý Cố một mình nằm trong phòng, cuối cùng cũng có thể không cần cố kỵ mà rầm rì một chút, rất nhanh nghe được tiếng cửa phòng mở, giống như là trưởng thôn. Lý Cố không biết nên nói chuyện với ông như thế nào, đành phải lại chui đầu vào áo gối chợp mắt.
Lão trưởng thôn ban ngày thật sự rất mệt, giờ phút này Lý Cố có thể nghe được tiếng bước chân của ông có chút nặng nề.
Trưởng thôn đi tới xốc xốc chăn của Lý Cố lên, dò xét xem thương thế của anh. Nội tâm Lý Cố càng buồn bực, sớm biết thế thì đã không giả vờ ngủ, còn có thể giữ gìn một chút tôn nghiêm cho cái mông của mình.
Trưởng thôn ngồi xuống bên cạnh mép giường, khẽ thở dài một hơi: “Nhóc con, biết con không ngủ. Hôm nay bị đánh rất đau phải không?”
Lý Cố nâng lên áo gối đã in hình hoa lên mặt, nhìn về phía lão trưởng thôn. Cuộc đời có rất nhiều chuyện đều là cái dạng này, lúc không ai hỏi thì khẽ cắn môi là có thể cố nhịn qua, được người quan tâm, ngược lại lại cảm thấy cảm xúc mãnh liệt khó có thể khắc chế. Lý Cố vốn nghẹn một hơi chờ để cãi lại, nhưng anh cùng Kỷ Hàn Tinh chờ một buổi chiều, chút tức giận này đã sớm tiêu tan, chỉ còn một chút ấm ức mà trẻ con độ tuổi này nên có. Anh sợ chính mình không kiềm chế được mà khóc lên, nghiêng mặt đi ngập ngừng trả lời một câu: “Không sao hết, con khoẻ lên nhanh lắm.”
Lão trưởng thôn hừ cười một tiếng: “Phải, ngươi thì chắc nịch.”
Lý Cố theo bản năng muốn dẩu miệng, nhìn thấy đôi giày sờn rách của lão trưởng thôn thì cái gì cũng không nói nên lời, hai người đều im lặng trong chốc lát.
Qua hồi lâu, lão trưởng thôn mới mở miệng: “Có phải con cũng giống như những người khác, cảm thấy biết chữ còn không hữu dụng bằng đi chăn lợn?”
Lý Cố suy nghĩ hồi lâu, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lão trưởng thôn vuốt phẳng góc áo gối cho anh: “Nói với con thế này đi, hiện tại con chăn một đầu lợn, qua năm là có thể làm thịt, cung cấp đồ ăn cho vài miệng ăn, đây là cái thấy được. Còn hiện tại con đọc sách, đọc đến sang năm, có thể người khác cũng không nhìn ra được con có thay đổi gì. Nhưng 5 năm, 10 năm, 20 năm thì sao, chắc chắn sẽ không giống nhau. Ta ăn nói vụng về, không giảng được đạo lý lớn cho con, nhưng con có thể tự mình nhìn xem, cuộc sống của những người trong thôn, cái nào là cái con muốn? Con cảm thấy đọc sách vô dụng, thì đọc sách không thể cho con cái con muốn. Con cảm thấy đọc sách hữu dụng, tương lai đây sẽ là một con đường của con, con đường khác với những người khác.”
Giọng nói Lý Cố nghẹn ngào: “Con hiểu rồi.”
Cuối cùng trưởng thôn vẫn là tìm ra một biện pháp trung hòa hai bên, phê chuẩn cho Lý Cố làm xong bài tập và ăn cơm xong nếu còn thời gian thì có thể đi chuyển đá.
Nhưng ông già này vẫn không quên quan báo tư thù, ngang ngạnh nói Lý Cố không có trong biên chế, không trợ cấp cơm trưa cơm chiều cho anh. Lý Cố quả thực bị chọc tức tới bật cười, không có ai thảm như anh, vội vàng làm việc không công cho người ta còn bị người ta ghét bỏ.
Kỷ Hàn tinh ngoắc ngoắc tay anh: “Ca ca, em có thể đi đưa cơm cho anh.”
Tức giận gì của Lý Cố cũng đều không còn, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: “Tinh Tinh của chúng ta là tốt nhất. Chỗ đó tro bụi nhiều, em đừng đến đó.”