Mùa hè nóng bức kéo dài, thời điểm chạng vạng mới bớt oi nóng một chút, Lý Cố và Kỷ Hàn Tinh cùng nhau rửa bát, rồi nắm tay nhau ra ngoài đi dạo. Vẻ mặt lão luyện thành thục của Lý Cố liền mạch biến thành lão vô lại hoạt bát vui vẻ, tay của hai người vốn chỉ nắm hờ, đi được một lát, Lý Cố dần dần móc lấy ngón tay cậu, hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Kỷ Hàn Tinh nhìn anh một cái, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, hỏi anh: “Anh không thấy nóng à?” Lý Cố lôi kéo tay quơ quơ, ra vẻ trẻ trung, đáp lại bằng một nụ cười “kiều tiếu”: “Không nóng! Tay Tinh Tinh cầm rất thoải mái.” “Em cảm thấy nóng thì phải làm sao?” Kỷ Hàn Tinh hỏi. Lý Cố nhanh tay móc ra khăn giấy ở trong túi áo phe phẩy hai cái: “Cho em lau mồ hôi, rồi lại tiếp tục nắm.” Kỷ Hàn Tinh không nhịn thêm được nữa, cười rộ lên.
Trong không khí có mùi hương hoa dành dành, mùi hương hoa như thế này, đến và đi không để lại dấu vết, ngẫu nhiên gặp được lại là mùi hương ngọt thanh khiến người ta vui sướиɠ.
Lý Cố đối với cuộc sống hiện tại vô cùng vừa lòng, thời điểm đi đường có thể vô thức ngân nga giai điệu nhỏ. Tiểu khu đang ở tính riêng tư rất tốt, Lý Cố không chút kiêng dè mà nắm tay Kỷ Hàn Tinh đi dạo quanh đây, giống như một cặp tình nhân hết sức bình thường.
Đi được một lát, Kỷ Hàn Tinh đột nhiên nói: “Ngày hôm qua, em nhìn thấy Thiệu Lực ở xung quanh trường học.”
Lý Cố bỗng chốc nắm chặt tay cậu.
“Hắn đi tìm em?” Lý Cố hiếm thấy cau mày, còn có chút bực bội không dễ phát hiện.
“Không có,” Kỷ Hàn Tinh hơi hơi động động tay một chút, vừa nãy bị Lý Cố niết có chút đau: “Em ở trên tầng cao của khu dạy học nhìn thấy hắn lắc lư ngoài cổng trường, lúc tan học thì người đã đi rồi.”
Lý Cố cũng biết bản thân mình vừa rồi thất thố, dùng sức không đúng mực, vội vàng xoa xoa cho Kỷ Hàn Tinh: “Hai ngày trước anh đã biết hắn tới, vẫn chưa tìm thấy cơ hội nói cho em.”
Kỷ Hàn Tinh hỏi anh: “Anh tính thế nào?”
Cậu nói chuyện bằng ngữ khí bình tĩnh đến mức không nhìn ra gợn sóng, trong lòng Lý Cố liền bắt đầu sợ, thành thành thật thật khai báo: “Mấy ngày trước ‘Thố Tử’ đến gặp anh nhắc đến chuyện này, hỏi có thể giới thiệu cho Thiệu… cho hắn công việc được không.” Về phần Lý Cố có đồng ý hay không, anh không đề cập đến, tất nhiên cho thấy anh vẫn chưa quyết định.
Kỷ Hàn Tinh trầm mặc trong chốc lát, Lý Cố cầm tay cậu càng thêm chặt nhưng vẫn tránh không niết đau cậu, một việc nhỏ nhưng làm như việc đòi hỏi hàm lượng kỹ thuật cao, có chút ý tứ cẩn thận chặt chẽ. Kỷ Hàn Tinh cảm giác được, nhẹ nhàng nắm lại tay anh một chút mới mở miệng: “Người từng đi tù tái hoà nhập xã hội có khó khăn nhất định, anh châm chước giúp một chút cũng tốt.”
Cậu mở miệng, nội tâm Lý Cố khoan khoái hơn nhiều: “Ừm, tìm cho hắn công việc ở xa một chút lại ổn định và có người giám sát, đỡ cho hắn lại lầm đường lạc lối.”
Kỷ Hàn Tinh sắc mặt bình tĩnh, ôn hòa trong mắt không thay đổi. Lý Cố kéo cậu đi nhanh hơn về nhà, Kỷ Hàn Tinh hỏi anh làm sao vậy, Lý Cố cười rộ lên, “Đột nhiên cảm thấy sao anh lại tốt số như vậy.” Lúc nói chuyện tham lam nhìn Kỷ Hàn Tinh, Kỷ Hàn Tinh cũng nhìn lại thật sâu, Lý Cố tiến đến bên tai cậu: “Cũng đột nhiên rất muốn được em thượng.”
“Anh câu em,” ngữ khí Kỷ Hàn Tinh trở nên nguy hiểm, thanh niên xinh đẹp cả người tản mát ra hormone có lực hấp dẫn trí mạng, trong lòng Lý Cố hơi chút dựng lông, khí chất can đảm nhiều năm rèn luyện được ở chỗ này hoàn toàn không có tác dụng, Kỷ Hàn Tinh ấn anh vào dưới tàng cây hoa rơi rào rạt, cúi người hôn thật sâu, “Lý Cố ca ca.”
Một câu ca ca nhẹ nhàng nhỏ nhẹ chui vào lỗ tai Lý Cố, làm cả người anh mềm nhũn, không hề có sức chống cự. Khi nụ hôn kết thúc, hoa rơi xuống đầy đầu, Kỷ Hàn Tinh nghiêm túc lại bình tĩnh mà nhặt hoa rơi trên đầu anh, vẻ mặt chuyên chú đến mức khiến cho lão bánh quẩy như Lý Cố cũng có chút mặt đỏ tai hồng.
(*)Lão bánh quẩy: tên giảo hoạt, tay lõi đời
Trước kia luôn là anh chăm sóc Kỷ Hàn Tinh, không biết bắt đầu từ khi nào, vị trí của hai người lại đảo ngược, đứa nhỏ xinh đẹp lớn lên thành thanh niên anh tuấn, từ một đóa hoa kỳ lạ nho nhỏ trong cuộc đời của anh, biến thành một cây cao vững chãi có thể che mưa chắn gió.
Năm đó thời điểm Kỷ Hàn Tinh vừa mới bị đưa đến Ninh Xuyên trời đã bắt đầu lạnh, quả hồng trong núi chín muộn hơn so với bên ngoài một chút, vừa đúng lúc này.
Thố Tử là đứa trẻ cùng thôn Lý Cố, tên khai sinh là Đồ Ngọc Minh, bởi vì có hai cái răng nóng lòng thò ra khỏi miệng như răng thỏ, cho nên bị đám trẻ trong thôn đặt cho biệt danh này. Sau nhà hắn có hai cây hồng rất sai quả, vừa đến mùa, chín đỏ rực nối thành một dải, sức sống tươi tốt từ xa đã không thể bỏ qua.
Bà nội hắn hái xuống quả hồng chín, buổi sáng mò mẫm đi xuống núi, đến huyện thành hơi phồn hoa hơn một chút bán đi hai sọt, trước đó để lại một rổ đầy, bảo Thố Tử xách đi đưa cho trưởng thôn.
Đồ Ngọc Minh ôm đồ vật chuẩn bị cầm đi biếu, cả đường đi bị thèm đến khó chịu. Nghĩ nếu có thể trộm lấy hai quả thì tốt rồi, ăn bớt mấy quả thì rổ cũng không còn nặng như vậy, bản thân còn có thể nếm chút vị ngọt. Đang muốn thực hiện kế hoạch nhỏ trong lòng, thì một hòn đá nhỏ bay tới, Lý Cố từ trên núi đá cao nhảy xuống: “Ha, Thố Tử! Ngươi nhìn chằm chằm quả hồng một cách đáng khinh như vậy làm gì?”
Đồ Ngọc Minh thành thật: “Ta nhìn xem, trời lạnh như vậy, đừng để chúng nó bị đông lạnh hỏng mất. Bà nội bảo ta đưa cho trưởng thôn.”
Lý Cố nghĩ nghĩ: “Được, vậy ta giúp ngươi xách.” Thố Tử chỉ có thể đôi mắt trông mong mà đưa rổ cho Lý Cố, còn phải nói cảm ơn với anh, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu rối rắm.
Nửa đường trùng hợp gặp được trưởng thôn tự mình đi phát đồ cho các nhà, chào hỏi, trưởng thôn vung tay lên, cho bọn họ ăn mấy quả, còn lại đều đưa hết đến chỗ thầy giáo Kỷ. Thố Tử được trưởng thôn cho phép, gấp không chờ nổi muốn làm chút gì đó với rổ hồng kia. Lý Cố lập tức giơ tay, nhấc rổ lên cao, Thố Tử nhảy lên cũng không với tới, Lý Cố nói: “Gấp cái gì, đợt chút cho ngươi ăn.” Nói xong hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn theo tên nhóc Thố Tử đi tới nhà thầy giáo Kỷ, dọc theo đường đi khí chất Vương Bá bắn ra bốn phía, tới mức gà cũng sợ không dám đến gần anh.
(*)Vương Bá: một vị tướng nổi tiếng thời Đông Hán
Cuối cùng cũng đến nơi, phát hiện trong nhà thầy giáo Kỷ không có ai, Lý Cố chỉ có thể hạ tay xuống cùng Đồ Ngọc Minh cùng nhau chờ. Thời điểm Thố Tử nuốt nước miếng lần thứ mười tám kêu vang rung trời, Lý Cố rốt cuộc chịu không nổi, không kiên nhẫn mà bĩu môi: “Ăn đi ăn đi, chọn quả nhỏ mà ăn.”
Lúc Kỷ Hàn Tinh đi tới chính là nhìn thấy một màn Thố Tử ăn đến một tay một miệng đầy nước quả. Đám trẻ trong núi đều thích người bạn nhỏ xinh đẹp này, Đồ Ngọc Minh vừa nhìn thấy cậu đôi mắt sáng lên, nắm lấy một quả vội vội vàng vàng muốn đưa cho Kỷ Hàn Tinh: “Tinh Tinh, Tinh Tinh, ta tới cho ngươi quả hồng nè.”
Lý Cố nhanh chân ngăn người này lại, chặn lại cái vũ khí hình người này trước khi hắn đem cái tay dính đầy nước hồng chạm tới Kỷ Hàn Tinh. Đồ Ngọc Minh tâm không cam tình không nguyện bị Lý Cố cướp mất quả hồng lớn vừa mới chọn để lấy lòng, nề hà giá trị vũ lực thua xa Lý Cố, chỉ có thể ôm hận mυ'ŧ ngón tay của mình, đôi mắt vẫn tha thiết nhìn Kỷ Hàn Tinh.
Lý Cố ghét bỏ mà liếc nhìn quả hồng mình vừa cướp được, một tay dính nhớp nước quả, cũng may còn được quả to, kéo Đồ Ngọc Minh lại, không biết xấu hổ mà cọ cọ ở trên quần áo của hắn. Lúc này mới cười tiếp đón Kỷ Hàn Tinh: “Tới ăn quả hồng, bà nội Thố Tử cho, trưởng thôn bảo anh đưa đến đây.”
Kỷ Hàn Tinh bước từng bước nhỏ đi tới, phong thái lễ nghi hoàn hảo như cậu ấm nhà giàu: “Cảm ơn ca ca.”
Lúc cậu duỗi tay chuẩn bị tiếp nhận quả hồng, ngón tay trắng nõn ở trước mắt Lý Cố nhoáng lên, Lý Cố đột nhiên nhớ tới cái gì: “Em chờ chút, tay đừng chạm vào anh, anh bóc vỏ cho em.” Cẩn thận lột vỏ quả hồng, lộ ra thịt quả mọng nước bên trong, lại dùng một tay nâng phía dưới quả đưa qua: “Ăn luôn trên tay anh này, đừng để dính vào người.”
Kỷ Hàn Tinh nghiêng đầu liếc mắt đánh giá anh một chút, mặt mày hơi cong cong, nhỏ giọng đáp lời, tiến lại gần, mở miệng cắn một miếng.
Lý Cố đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như cho chó con ăn, nhìn thấy ăn cái gì cũng vui vẻ vô cùng. “Ngon không?”
Hương vị ngọt thanh từ đầu lưỡi tràn ra, Kỷ Hàn Tinh liếʍ liếʍ nước quả dính trên môi: “Ừm, rất ngọt.”