Lý Cố vòng eo bủn rủn, hai chân cũng không thể khép lại được. Cho dù Kỷ Hàn Tinh có già hơn tuổi, thì vẫn là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương, lúc tình nùng, vẫn sẽ khiến bên nhận là ông chủ Lý chịu chút đau khổ.
Giờ phút này anh đang nằm nghỉ ngơi để hồi sức, Kỷ Hàn Tinh nằm phía sau anh làm một chiếc sô pha thịt người, thuận tiện xoa bóp cho anh dễ thả lỏng cơ bắp, Lý Cố xoay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu, cầm lòng không đặng nói: “Đôi mắt của Tinh Tinh thật là đẹp.”
Thật là….. Thân tàn chí kiên, sắc tâm không chết.
“Em lại gần đây chút, anh muốn hôn em.” Lý Cố nói.
Đôi mắt của Kỷ Hàn Tinh, luôn làm Lý Cố nhớ tới ban đêm ở Ninh Xuyên.
Khi đó Lý tổng vẫn chưa phải là Lý tổng, chỉ là một con khỉ quậy Lý Cố, cả ngày không có việc gì làm, ở trong khe núi nho nhỏ tung tăng nhảy nhót, là một sơn đại vương vô cùng quê mùa.
Tên Ninh Xuyên nghe thì an nhàn tốt đẹp, nhưng ngược lại chỉ là một cái thôn nghèo trong một cái huyện nghèo. Ngoại trừ dân cư hơi đông đúc một chút, thì cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất một quầy bán quà vặt bấp bênh không ổn định là nơi tiếp cận gần nhất với nền kinh tế thị trường. Nghe nói Lý Cố là do lão trưởng thôn nhặt được, do người đàn ông độc thân này nuôi lớn. Đến năm mười bốn mười lăm tuổi, anh giống như một con khỉ gầy rắn chắc ngăm đen, thân thể khoẻ mạnh linh hoạt, có thể đánh nhau có thể gây rắc rối.
Trẻ con ở độ tuổi này của hắn vốn là phải đi theo dân làng đi lao động, làm chút việc trồng trọt hoặc làm đường gì đó. Nhưng kể từ khi thầy giáo tình nguyện Kỷ tới, lão trưởng thôn nói thế nào cũng không để trẻ con trong thôn làm việc nữa, chỉ để bọn nhỏ đi theo thầy giáo Kỷ đọc sách viết chữ.
Thời điểm mùa đông năm ấy, thầy giáo Kỷ đi thăm người thân từ thành phố trở về, còn dẫn theo một đứa trẻ về Ninh Xuyên, tên là Kỷ Hàn Tinh.
Lý Cố trước kia rất chán ghét mùa đông ở Ninh Xuyên, gió thổi nghe tiếng phần phật, thổi vào mặt giống như dao cắt. Không khí hít vào mũi khô đến mức có thể phá rách xoang mũi. Còn có những ngọn núi trụi lủi và nước chảy chậm, nơi này không có gì tốt, cho nên cũng không giữ được người. Thầy giáo tới nơi này đều chỉ ở mấy tuần là đi, lúc tới mang theo đầy niềm tin và nhiệt huyết, lúc đi thì đa số đều vội vội vàng vàng, thậm chí ngượng ngùng không dám tạm biệt những dân làng đã hết lòng tiếp đãi, chỉ muốn trở về tắm nước nóng. Giống như nghèo khó là một loại bệnh truyền nhiễm, nếu nhiễm phải, chính họ cũng sẽ mang theo điềm xấu.
Lý Cố khi đó chưa thấy qua thế giới bên ngoài, chỉ mơ hồ biết là cuộc sống của người bên ngoài không giống với bọn họ. Tầm nhìn ếch ngồi đáy giếng của hắn nhận thấy điểm này còn không đủ để hắn sinh ra oán hận đối với thế giới bất công, vẫn là một con khỉ quậy vô tâm vô phế. Con khỉ quậy Lý Cố quấn chặt áo bông có mụn vá, ngồi xổm trên một nhánh cây khô khốc, nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu lấp lánh rực rỡ.
Cho dù là buổi tối mùa đông rét lạnh, cũng có ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Đây là thầy giáo Kỷ từng nhắc qua với hắn, ý nghĩa tên của Kỷ Hàn Tinh.
Lần đầu tiên Lý Cố nhìn thấy đứa bé kia liền nhớ kỹ đôi mắt của cậu.
Anh chưa từng gặp người nào xinh đẹp như vậy, đôi mắt rực rỡ lấp lánh như vậy. Con gái ở Ninh Xuyên cũng là mặt xám mày tro, có thể ăn no là được, mấy thứ như bề ngoài này không được chú trọng mà cũng không biết phải chú trọng như thế nào. Những cậu bé cô bé còi cọc chơi đùa cùng nhau, nhìn thoáng qua đều là những đứa trẻ có khuôn mặt nứt nẻ cùng áo bông rách bị giặt đến bạc màu, thật sự nhìn không ra cái gọi là nam nữ khác biệt.
Lý Cố đến nhà của thầy giáo Kỷ, là để nộp bài tập.
Anh đã mười bốn tuổi, bằng tuổi anh ở thôn bên cạnh đều làm chứng minh giả đi ra ngoài làm việc chui, anh vẫn còn ở Ninh Xuyên đọc sách, học những kiến thức nhập môn cơ bản nhất, trên tay miết tờ giấy đầy những chữ viết như chó bò không ai đọc nổi.
Thầy giáo Kỷ đang ngồi dưới đèn sửa giáo án trong ánh sáng mơ hồ, ông không cần nhìn, đã nói: “Tinh Tinh, con giúp Lý Cố ca ca nhìn xem.”
Đứa trẻ vốn đang ngồi ở mép giường đọc sách nghe vậy ngẩng đầu, đó là đứa trẻ sạch sẽ xinh đẹp mà Lý Cố chưa từng gặp, bộ dáng như mới bảy tám tuổi, khả năng còn nhỏ hơn, khuôn mặt trắng trẻo như dùng bột mì tốt nhất xoa ra, môi hồng hồng, giống như hoa nở rực rỡ nhất vào mùa xuân. Đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, chớp chớp mắt, giống như sẽ tràn ra ánh sao đầy trời.
Kỷ Hàn Tinh nghe thấy thầy giáo Kỷ nói, buông sách trên tay mình xuống, có nề nếp đi tới, vươn tay với Lý Cố.
Lý Cố đột nhiên có chút quẫn bách, cuộc sống tùy tiện không cố kỵ điều gì của anh đột nhiên nảy sinh cảm giác xấu hổ mãnh liệt, nắm chặt tờ giấy làm bài tập không chịu buông tay.
Đứa trẻ mở miệng ngữ khí thường thường, giọng nói mát lạnh dễ nghe: “Viết xấu mấy em cũng muốn xem, anh không cần lo lắng.”
Lý Cố sửng sốt, đứa trẻ này đang trấn an mình ư, chỉ nghe cậu bạn nhỏ nói tiếp: “Bởi vì có khả năng anh không chỉ viết xấu, mà còn viết sai rồi.”
Lý Cố hiếm khi đỏ mặt, thu tờ giấy bài tập lại thì không ổn, mà đưa cho cậu cũng không ổn, tay cũng không biết nên để như thế nào.
Thầy giáo Kỷ cười rộ lên, “Tinh Tinh đừng nói như vậy, ca ca lớn tuổi hơn con.”
“Vậy hẳn là phải biết càng nhiều chữ mới đúng.” Kỷ Hàn Tinh nói, lời nói không phải lời hay, còn có chút chua ngoa, nhưng giọng điệu lại không có chút thành kiến nào, bộ dáng còn rất nghiêm túc. Kỷ Hàn Tinh lấy tờ bài tập của anh, tay nhỏ trắng nõn mở ra hai tờ “giấy bản” và vuốt phẳng chúng.
Lý Cố co quắp mà ngồi xổm ở bên cạnh, trong lòng âm thầm nghĩ, lần sau kiếm tờ giấy tốt hơn tới làm bài tập, vở của mình thô ráp như vậy, đừng để xước đôi tay non mềm như đậu hủ của đứa trẻ này.
Kỷ Hàn Tinh thận trọng mà xem từng chữ trong bài tập của anh, cả tờ giấy toàn chữ viết ngoáy, vẻ mặt trịnh trọng: “Cơ sở của anh không tốt, tuy nhiên không phải lo, về sau em sẽ dạy anh thật tốt.”
Lý Cố nhất thời dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy trong kinh nghiệm sống nông cạn của anh đây là….. đứa trẻ xinh đẹp nhất và đặc biệt nhất mà anh gặp được.