Ta Chỉ Muốn Đá Bay Ngai Vàng

Chương 11

Mấy ngày qua đi, chuyện Lục hoàng tử Ngu Hàm 17 tuổi, cùng đích thứ tử phủ Trấn Quốc công đối đầu ồn ào đến mức dẫn đến hẹn đấu ở trường luyện võ Hoàng Gia.

Như thể có kẻ cố ý sắp đặt, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Kinh Đô, gây nên một trận náo nhiệt, hầu như ai cũng biết.

Thậm chí, các sòng bạc còn mở kèo đặt cược. Tỷ lệ cược, hừm, một ăn mười.

Lục Hoàng tử Ngu Hàm là người đứng ở tỷ lệ một.

Còn tiền đặt cho đích thứ tử của phủ Trấn Quốc Công, Tiền Hâm, là tỷ lệ mười.

Ánh nắng hiếm hoi của mùa thu chiếu rọi, Ngu Phi ngồi trên vách núi thưởng trà, ngắm nhìn phong cảnh hữu tình.

Nghe tin tức Hồng Lý vừa mang về, nàng khẽ cong môi, nhấc chén trà, điềm nhiên nhấp một ngụm.

Hồng Mai bên cạnh đang thêm than, duy trì độ nóng của nước trà.

"Đích thứ tử của phủ Trấn Quốc Công? Chính là cái người nổi danh là phế vật đó sao?" Hồng Mai ngạc nhiên hỏi: "Hắn không cần mạng nữa à, sao lại dám nhận lời tỷ thí với Lục Hoàng tử chứ?"

Ngu Phi cười nhạt, đôi mắt sáng như ánh sao: "Chắc hẳn, hắn có thứ gì đó để dựa vào."

Nàng dừng một chút, ánh mắt đầy thâm thúy: "Cho dù không có, ta cũng sẽ khiến hắn có."

Phủ Trấn Quốc Công là thế gia công thần từ thời khai quốc của triều Càn Vũ, tước vị đời đời kế thừa không thay đổi.

Hiện nay, phủ Trấn Quốc Công vẫn nắm giữ không ít binh quyền, bởi vậy luôn là cái gai trong mắt các đời hoàng đế, vừa kiêng dè vừa muốn kéo về phía mình.

Dù vậy, Trấn Quốc Công xưa nay giữ đúng bổn phận thần tử, không dám tham gia vào cuộc chiến đoạt vị, luôn cẩn trọng bảo vệ vị thế của phủ mình.

Khó khăn lắm mới giữ được đến ngày nay, song dường như cũng đã đến ngõ cụt.

Các đời Hoàng Đế gần đây giám sát phủ Trấn Quốc Công rất chặt chẽ, khiến cho bọn họ sống như đeo gông trên cổ, ngày ngày cẩn thận từng li từng tí, chẳng bằng phủ Mục Bá nhàn nhã, tự tại.

Phủ Trấn Quốc Công như treo một thanh kiếm trên đầu, còn phủ Mục Bá ít nhất đã nhìn rõ tương lai, dứt khoát nằm im.

Trong hoàn cảnh này, Trấn Quốc Công cố ý nuôi dạy đích trưởng tử thành kẻ biết ẩn mình, còn đích thứ tử thì mặc kệ, gần như phế bỏ.

Đích trưởng tử phải gánh vác tước vị, không thể quá vô dụng, nhưng cũng không thể lộ tài, nên được đào tạo khả năng ngụy trang cực kỳ cao.

Còn đích thứ tử, có cơm ăn là tốt lắm rồi, chẳng ai mong đợi gì thêm.

Với các nhi tử khác, cũng không quan tâm, sống chết mặc bay.

Càng náo loạn, có lẽ Hoàng đế càng yên tâm.

Ngu Phi không biết Hoàng đế có yên tâm hay không, nhưng nàng hiểu rõ đích thứ tử Tiền Hâm không phải kẻ ngu ngốc.

Hắn giỏi giả vờ ở ngoài, nhưng võ công thì thật sự không biết gì. Vì muốn làm tròn vai một phế vật, hắn hoàn toàn không hứng thú học võ, quả thực vô dụng.