Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80: Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Chương 28: Sửa tên thành Tống Ngọc Cảnh

Lão Bao gật đầu đồng ý: “Đúng thế, cô bé kia thông minh thật, nhìn qua đã hiểu được giá trị của nấm linh chi.”

Liêu Phúc cười: “Nghe ông nói thì tôi chẳng khác gì tay buôn gian xảo. Được rồi, không đùa nữa, tôi đi nghiên cứu xem liệu có cách nào nuôi trồng nấm linh chi này không.”

---

Bà nội Tống chặt chẽ nắm tay Tống Ngọc Lan, tay bà run rẩy như thể đang nắm trong tay một báu vật vô giá. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà thể hiện đủ mọi cảm xúc: từ ngạc nhiên đến vui mừng, thậm chí xen lẫn chút khó tin.

Tống Ngọc Lan thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ khẽ mỉm cười, để yên cho bà nắm tay. Cô nhìn sang Tống Tiểu Cẩu trêu ghẹo: “Tí nữa chị sẽ mua cho em rất nhiều đồ ngon nhé!”

Bà nội Tống không nói gì, chỉ kéo tay Tống Ngọc Lan về phía góc khuất. Khi chắc chắn xung quanh không có ai thì bà mới ngừng lại, nhìn quanh thêm một lần nữa rồi đột ngột đưa tay lên che mặt, thốt lên: “Ôi trời ơi!” Giọng bà tràn đầy sự kinh ngạc và hưng phấn không thể kìm nén.

Tống Ngọc Lan bật cười, vỗ nhẹ vai bà nội: “Bà nội, cháu đã bảo bà cứ tin cháu mà!”

Bà nội Tống cười rạng rỡ như một bông hoa cúc, đuôi mắt đầy nếp nhăn giãn ra: “Cháu đúng là báu vật của bà.”

Tống Ngọc Lan hất cằm đầy tự hào: “Hừ, hôm qua bà còn không tin cháu đấy.”

"Đúng là lỗi của bà, bà không nên nghi ngờ cháu gái của mình. Cháu là người có mệnh phượng hoàng mà."

Câu này Tống Ngọc Lan đã nghe đến phát chán.

Thấy trời đã gần trưa, cô nói nhanh: "Bà ơi, giờ mình đi làm hộ khẩu cho em trai nhé." Tống Ngọc Lan nắm tay Tống Tiểu Cẩu, tay kia véo nhẹ má cậu: "Em có hộ khẩu rồi thì có thể đi học."

Bà nội Tống cũng không ngăn cản, dù sao trong điều kiện có đủ tiền tài thì bà cũng mong mọi người trong gia đình đều có cuộc sống tốt đẹp.

——

"Chào bà, cho tôi xin giấy chứng sinh." Nhân viên quầy hỏi bà nội Tống.

Bà nội vội vàng rút từ trong áo ra một tờ giấy chứng sinh cũ kỹ, nhăn nhúm.

Lúc Tống Tiểu Cẩu sinh ra bị khó sinh nên được sinh tại bệnh viện, may mà có giấy chứng sinh.

"Cháu tên Tống Tiểu Cẩu đúng không?" Nhân viên chuẩn bị nhập thông tin thì Tống Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng: "Không, tên là Tống Ngọc Cảnh."

"Chữ Ngọc Cảnh viết thế nào?" Nhân viên lấy giấy bút đưa cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan viết xuống: 【宋玉景】rồi đưa cho nhân viên giao dịch.

Mười phút sau, cuốn sổ hộ khẩu mới được làm xong. Bà nội Tống đưa cho nhân viên 6 xu phí làm sổ.

Tống Tiểu Cẩu cầm trang sổ ghi tên mình, dù không biết đọc nhưng mắt cậu vẫn rưng rưng nước mắt.

"Cẩu Đản, sao lại khóc?" Bà nội Tống vừa cười vừa dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho cậu bé.

"Bà nội, đừng gọi là Cẩu Đản nữa, mà hãy gọi là Ngọc Cảnh." Tống Ngọc Lan cúi xuống ôm Tống Ngọc Cảnh nói: "Chị vẫn chưa hỏi em, về sau em tên là Ngọc Cảnh có được không?"