Trời Sáng, Em Sẽ Về

Chương 30

Cứ như vậy mà nửa năm trôi qua, nhà cửa trống không, tiếng xấu lan xa, mẹ anh ta bỏ lại anh để tái giá. Thực ra anh ta cũng hiểu, dù sao mẹ cũng khó tìm được người mới khi có đứa con lớn như anh ta. Sau khi mẹ đi, anh ta sống cùng bà nội. Bà hơn sáu mươi tuổi dẫn anh ta đi bán rau, nhặt rác, làm lụng vất vả nhiều năm, cuối cùng cũng ra đi.

Hồi nhỏ, anh ta không ít lần mong chờ bố có thể trở về, mong bố có thể trở về đánh cho những kẻ đã đánh anh ta một trận, mong bố có thể lấy lại tiền và đồ đạc trong nhà bị cướp đi, mong bố có thể đưa bà nội đang bệnh nặng đi bệnh viện. Mong mỏi đến cuối cùng, anh ta nghĩ, dù chỉ là tin bố đã mất cũng được, ít nhất anh ta và bà nội sẽ không phải mang tiếng người nhà của kẻ buôn người mà bị người đời khinh rẻ, ít nhất anh ta có thể kết bạn, ít nhất bà nội lúc ra đi có thể an lòng nhắm mắt.

Sau này anh ta lớn lên, rời khỏi thị trấn nhỏ đó, không còn bất kỳ mong đợi gì về người đó nữa, anh ta thậm chí quên mất mình từng có một người bố. Anh ta không còn cần sự bảo vệ của bố nữa, anh ta đã lớn đủ để tự bảo vệ mình, mạnh mẽ đến mức không ai dám bắt nạt anh ta, không ai dám cướp đồ của anh ta nữa. Nếu bà nội còn sống, anh ta cũng có thể đưa bà đến bệnh viện tốt nhất, nhận được sự điều trị tốt nhất.

Anh ta không cần bố nữa.

Nhưng người bố đó lại quay về?

Với dáng vẻ của một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, với cơ thể mạnh mẽ trong trí nhớ mà anh ta từng tưởng tượng vô số lần có thể bảo vệ anh ta và bà nội, người bố đó xuất hiện trước mặt anh ta nói: “Tiểu Thủy, bố về rồi.”

Chu Nam Thủy nghĩ, nếu lúc đó trong tay anh ta có một con dao, chắc chắn anh ta sẽ lao lên đâm chết người đó, dùng máu của người đó rửa sạch nỗi nhục nhã và đau khổ mà anh ta và bà nội phải chịu đựng suốt những năm qua. Nhưng anh ta không có, anh ts chỉ quay người rời đi, không muốn nhìn người đàn ông đó một cái nào.

Chu Nam Thủy ngẩng đầu, cố gắng nuốt nước mắt trở lại, hít sâu một hơi nghĩ: Anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó, cả đời này sẽ không bao giờ.

Giang Thiến Hề ngồi ở chỗ làm việc của mình, cũng không thể bình tĩnh lại được. Những ngày này trở về, Cố Trì chỉ thể hiện sự quan tâm và nhớ nhung với cô. Vậy còn oán hận thì sao?

Như Chu Nam Thủy căm hận bố mình sâu sắc, Cố Trì có từng oán hận cô không? Trong suốt hai mươi mốt năm, mỗi khi nghĩ đến cô, anh cảm thấy thế nào?

Giang Thiến Hề rất muốn hỏi, nhưng cô lại không dám. Rất sợ nghe được là tình yêu, cũng rất sợ nghe được là oán hận. Những cảm xúc mãnh liệt đó cô không dám chạm vào, cô sợ mình sẽ muốn phá hủy gia đình của anh, sẽ muốn bất chấp tất cả để đưa Cố Trì về lại bên cô.

Đã đến giờ tan làm, nhưng mọi người trong văn phòng vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy, Giang Thiến Hề ngạc nhiên hỏi: “Không phải tan làm lúc sáu giờ sao?”

“Nói sáu giờ tan làm thì cũng phải sáu giờ sao? Công ty chúng ta phổ biến văn hóa ‘996’.” Khả Lạc nói.

“996?”

Giang Thiến Hề đoán: “Có phải là từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, một tuần làm việc 6 ngày không?”

“Đúng rồi, biết là tốt đấy!”

Khả Lạc thở dài, sau một ngày cậu ta cũng phát hiện, người chị này tuy lớn tuổi nhưng đặc biệt đơn thuần, dường như không hiểu gì cả, cậu ta không nhịn được tốt bụng nhắc nhở: “Chúng ta làm việc ở công ty tư nhân, không làm thêm giờ, ông chủ sẽ nghĩ rằng công việc của nhân viên không nhiều; không làm thêm giờ, ông chủ sẽ nghĩ rằng nhân viên không yêu công việc; không làm thêm giờ, ông chủ không có cảm giác bóc lột nhân viên; không làm thêm giờ, nhân viên sẽ sớm bị ông chủ đuổi việc.”

“Ồ!”

Giang Thiến Hề hiểu rõ gật đầu: “Từ xưa đến nay ông chủ đều thích nhân viên làm thêm giờ.”

“Nhưng tôi bây giờ không có việc gì để làm, chẳng lẽ cứ ngồi đây sao?” Giang Thiến Hề lại hỏi.

“Chị không biết câu nói ‘mò cá’ (*) à?” Khả Lạc không kiên nhẫn nói.

“Mò cá?” Giang Thiến Hề nhìn về phía bể cá cảnh nhiệt đới trong văn phòng.

Là con cá đó sao?

Giang Thiến Hề muốn hỏi lại không dám, hỏi nhiều giống như mình ngốc ngốc vậy, nhưng tiền bối bảo cô mò cá, thì mò thôi!

Chu Nam Thủy đi ra thì thấy Giang Thiến Hề đang đứng trước bể cá mò mẫm, anh ta không nhịn được hỏi: “Chị đang làm gì vậy?”

Giang Thiến Hề giật mình, quay đầu nói: “Mò cá.”

Chu Nam Thủy đầy dấu hỏi trên mặt.

“Khả Lạc bảo tôi mò.” Giang Thiến Hề bán đứng Khả Lạc.

Khả Lạc đứng lên, nhìn Giang Thiến Hề, hận không thể hỏi một câu: “Chị ngốc à?!”

Chu Nam Thủy lạnh lùng liếc Khả Lạc một cái, lại nhìn Giang Thiến Hề, anh ta cố nhịn cười nói: “Tan làm đi, đừng mò cá nữa.”

“Vâng!”

Giang Thiến Hề vui vẻ đáp. Tuy cô không hiểu tại sao, nhưng Chu Nam Thủy vừa rồi dường như bị cô chọc cười.