Sau Khi Nam Thần Học Đường Mất Trí Nhớ Luôn Cho Rằng Tôi Đang Theo Đuổi Anh Ta

Chương 10

Cạch—

Ánh đèn lóe lên ở nơi không xa.

Kỷ Thanh Lê theo bản năng nhìn về phía đó, cậu bỗng thấy một nữ sinh đang cầm điện thoại, ống kính hướng về phía bọn họ.

Nhớ lại lần trước bị chụp lén, Kỷ Thanh Lê hơi nhíu mày, cậu định đứng dậy.

Kết quả là Tân Dã còn nhanh hơn cả cậu, ngay giây sau đã đứng trước mặt cô gái kia, cất giọng trầm thấp: “Xóa đi.”

Cô gái vốn không có ý gì khác.

Cô ấy là người mê cái đẹp, chỉ muốn chụp lén để đăng lên mạng xã hội.

Không ngờ lại bị phát hiện, cô vội vàng đứng dậy, nói mấy câu xin lỗi và xóa bức ảnh.

Khi ra khỏi căng tin.

Tân Dã mang mặt mày u ám, như thể ai nợ anh ta một số tiền lớn vậy.

Cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh, Kỷ Thanh Lê chủ động hỏi anh, “Sao lúc nãy anh lại phản ứng lớn vậy.”

“Cô ấy chụp chúng ta, chẳng lẽ cậu không tức giận sao?” Tân Dã hỏi lại.

Kỷ Thanh Lê nói: “Nhưng chẳng phải anh không quan tâm người khác làm gì sao?”

“Không giống nhau.” Tân Dã nhíu mày: “Chụp ảnh đăng lên mạng, bản chất đã khác rồi.”

Kỷ Thanh Lê ngẩn người.

Trước đó Trần Trác Viễn đã nói với cậu, Tân Dã đã quên việc hai người từng tham gia cuộc thi cùng nhau.

Nhưng bây giờ xem ra, Tân Dã không hẳn quên hoàn toàn, ít nhất vẫn nhớ chuyện họ bị chụp lén.

“Vậy anh còn nhớ, tại sao chúng ta bị chụp không?” Kỷ Thanh Lê hỏi.

Tân Dã suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Điều đó tôi không nhớ, nhưng hôm đó, hình như đội chúng tôi giành giải nhất.”

“Đúng vậy, đội các anh là đội giành giải nhất, vậy giải nhì thì sao?” Kỷ Thanh Lê dẫn dắt, hy vọng có thể giúp anh nhớ lại.

“Không biết.” Tân Dã trả lời một cách tự nhiên: “Tôi đã nhất rồi, cần gì phải để ý đến những người kém hơn mình chứ.”

Kỷ Thanh Lê: “......”

Cậu cảm thấy nếu mình ở lâu với anh ta chắc chắn sẽ tức chết mất.

Đi thêm một đoạn, Kỷ Thanh Lê lạnh lùng nói: “Anh về đi.”

Tân Dã trưng ra vẻ mặt buồn bã: “Bây giờ sao?”

“Không thì sao?” Kỷ Thanh Lê liếc nhìn anh, nói với giọng chậm rãi: “Anh với tôi đâu cùng khoa, ký túc xá của tôi cũng không chứa nổi anh.”

Lần này cậu không nhân nhượng nữa, rẽ ngay vào ký túc xá, không nói thêm một lời từ biệt.

Chỉ để lại Tân Dã đứng đó uất ức.

Chậc.

Sao cảm thấy người theo đuổi mình bỗng dưng hung dữ vậy.

Nhìn bóng dáng Kỷ Thanh Lê đi vào tòa nhà, cho đến khi thấy cậu khuất sau cửa sổ tầng bốn, Tân Dã mới đá một hòn đá trên mặt đất, lặng lẽ quay về khoa của mình.

Mấy ngày sau, Kỷ Thanh Lê không gặp Tân Dã nữa.

Cậu cũng thấy thoải mái hơn.

Thỉnh thoảng cậu sẽ gửi tin nhắn hỏi Trần Trác Viễn, biết được Tân Dã vẫn học hành và làm báo cáo mọi thứ như bình thường, anh ta không kêu đau đầu nữa, cậu cũng yên tâm.

Sau buổi học “Lịch sử nhân loại” buổi chiều.

Kỷ Thanh Lê được cố vấn học tập gọi đến, nói rằng dự án “Kỳ nghỉ của Thần thú Đôn Hoàng” của bọn họ được bảo tàng nghệ thuật thành phố lựa chọn, muốn đưa tác phẩm của họ đi triển lãm.

Thời gian triển lãm khoảng một tháng, khi đó sẽ trao thưởng và giấy chứng nhận danh dự.

Kỷ Thanh Lê quay lại bàn bạc với Khang Trạch và các bạn trong nhóm, ai cũng rất phấn khởi.

Nghệ thuật cấp thành phố đấy, tác phẩm của họ sẽ được đặt trong hộp triển lãm cao cấp, bốn góc còn có đèn led nhỏ chiếu sáng.

Độ phơi bày này thậm chí còn cao hơn cả cuộc thi sáng tạo toàn quốc, vì mỗi năm đều giới hạn số lượng tác phẩm triển lãm, nhiều người muốn mà còn không có cơ hội này!

Khang Trạch huyên thuyên suốt đường đi.

Kỷ Thanh Lê cũng rất vui, điều này đồng nghĩa với việc tác phẩm của họ đã được công nhận!

Mấy ngày sau.

Mọi người đều bận rộn trong phòng hoạt động, bọn họ đang phủ thêm một lớp men lên thần thú.

Vì phải triển lãm nên Kỷ Thanh Lê cần nộp một bản giới thiệu dài năm trăm từ.

Cậu không dám lơ là, nhớ lại năm ngoái cũng có tác phẩm của đàn chị tham gia triển lãm, phần giới thiệu tác phẩm còn được đăng lên bảng tin của diễn đàn trường.

Cậu mở điện thoại, định tìm kiếm xem.

Nhưng phát hiện trang chủ của diễn đàn bị ai đó đăng đầy bài viết, liên quan đến việc bọn họ sẽ tham gia triển lãm lần này!

——Bảo tàng nghệ thuật thành phố? Nghe có vẻ xịn đó!

——Aaaaa, đúng là học trưởng Kỷ Thanh Lê, quả nhiên là vàng thì sẽ sáng mà!

——Tôi đã nói rồi, Kỷ Thanh Lê giỏi hơn Tân Dã mà!

——Bây giờ tiêu chuẩn của bảo tàng nghệ thuật cũng thấp quá đi, thứ này mà cũng được đặt vào sao?

——Xin mời giám khảo xem qua, rõ ràng Thần thú Đôn Hoàng nên đại diện cho trường đi thi!

——Cũng xin +1.

——Cũng xin +2

——Kết quả cuộc thi đã định rồi, nói nhiều cũng vô ích.

——Nghệ thuật và sáng tạo là hai chuyện khác nhau, đừng lẫn lộn OK?

Sao tin tức lại truyền nhanh như vậy?

Kỷ Thanh Lê nhíu mày, kéo xuống hai trang, rất nhanh tìm thấy bài đăng đầu tiên đề cập đến việc này.

Nhìn thấy tài khoản của người đăng, ánh mắt cậu hơi khựng lại, lập tức gửi tin nhắn cho Khang Trạch.

[Thanh Lê: Tiểu Trạch, cậu đăng chuyện chúng ta đi tham dự triển lãm lên diễn đàn trường à?]

Tài khoản của Khang Trạch khi đó chính cậu giúp cậu ta đăng ký.

[Trạch Trạch: Đúng vậy.]

[Trạch Trạch: Tôi chỉ muốn cho bọn họ thấy, những thứ chúng ta làm tốt đến mức nào, tránh để họ suốt ngày nói cậu không bằng Tân Dã.]

Kỷ Thanh Lê không trả lời.

Cậu biết Khang Trạch muốn tốt cho mình, nhưng không đồng tình với cách làm của cậu ta.

Chưa nói đến việc tham dự triển lãm còn chưa hoàn toàn được quyết định.

Cuộc thi trong trường vừa mới kết thúc, cuộc thi toàn quốc vẫn chưa bắt đầu, làm như vậy, dù không có ý đó, cũng dễ khiến người ta nghi ngờ kết quả đánh giá trước đó.

Cuộc thi có thắng có thua, và khách quan mà nói, những thứ Tân Dã cùng đội nhóm của anh làm thực sự xuất sắc hơn của bọn họ, làm thế này chẳng khác nào đang gây chiến.

Reng reng——

Điện thoại rung lên.

[Tân Dã: .]

Gửi dấu chấm có ý gì?

Kỷ Thanh Lê đợi một lúc không thấy tin nhắn sau, còn nghĩ đối phương gửi nhầm, không để ý lắm, tiếp tục tìm tài liệu cần.

Màn hình lại lóe sáng.

[Tân: Cậu đang ở đâu?]

[Đối phương thu hồi một tin nhắn.]

[Tân Dã: Dạo này cậu bận lắm à?]

Kỷ Thanh Lê: ?

Quả thật là cậu đang bận việc triển lãm.

[Thanh Lê: Tôi đang ở phòng đọc điện tử của thư viện tổng hợp.]

[Thanh Lê: Dạo này có chút bận.]

Phía bên kia gần như trả lời ngay lập tức.

[Tân Dã: Tôi đang học ở lầu Dịch Phu.]

Cách nửa giờ lại gửi thêm hai câu.

[Tân Dã: Lầu Dịch Phu nằm kế bên thư viện tổng hợp.]

[Tân Dã: Tôi sẽ hết tiết sau sáu giờ.]

Thời gian và địa điểm được ám chỉ rõ ràng như vậy, Kỷ Thanh Lê có ngốc cũng hiểu ra được.

Tân Dã muốn gặp cậu.

Chỉ là lâu rồi không gặp, lại gặp đúng hôm nay.

Chẳng lẽ anh ta cũng xem bài đăng đó, định tìm cậu hỏi tội?

Kỷ Thanh Lê rất muốn giả vờ như không thấy tin nhắn.

Nhưng việc này quả thật Khang Trạch làm không đúng.

Kỷ Thanh Lê định giải thích thay cho cậu llta, ngón tay vừa gõ được hai dòng, đối phương đã gửi thêm mấy tin nhắn nữa.

[Tân Dã: Làm việc cần kiên trì, đừng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.]

[Tân Dã: Có những cơ hội thoáng qua rồi không có lại nữa.]

Kỷ Thanh Lê: ?

Đây là đang nói cậu phải chuẩn bị triển lãm cho tốt sao?

Kết quả là ngay giây sau, Tân Dã gửi một tài liệu, kèm theo mấy biểu tượng cảm xúc “quan sát ngầm”.

Kỷ Thanh Lê hơi sững sờ, mở nội dung tài liệu ra:

“Cách để theo đuổi người mình thầm mến (Kèm theo: Tự tu dưỡng của một ‘dog-licker’)”

Bên trong đầy những hướng dẫn chi tiết, dạy cách làm sao để trở thành một “dog-licker” đúng chuẩn.

Nhưng nói “dog-licker” không bằng nói là “lưu manh”.

Chủ động mời ăn uống là kỹ năng cơ bản, trọng điểm là còn có những câu nói gợi ý mơ hồ, những lời tỏ tình dài đến 42 trang.

Kỷ Thanh Lê đọc đến mục thứ sáu thì không chịu nổi nữa, mặt đỏ bừng, trực tiếp nhấn vào góc trên bên phải của màn hình.

Cảm giác bực bội vừa nãy đã bị che lấp bởi cảm giác nóng rực không rõ nguyên nhân.