Chương 8
Vương Mậu Lâm không ngay lập tức đồng ý chuyện này mà bảo Mạnh Bán Yên về nhà chờ tin. Sau bữa tối, ông cụ về phòng kể lại chuyện này một cách chi tiết cho thê tử là Hạ Vân Lăng nghe.
"Đây là chuyện tốt mà, tiểu nữ đã ở góa tám năm rồi, về tình về lý đều xứng đáng với Mạnh gia, ông còn suy nghĩ gì nữa?" Hạ Vân Linh nói.
Phụ thân của Hạ Vân Linh là một ông đồ già, gia cảnh vốn không nhiều của cải đã tiêu hết vào việc thi cử khoa bảng cho ông ta, nhưng cuối cùng cũng không đỗ được cử nhân.
Hạ Vân Linh lúc đầu coi như bị phụ thân mình nửa bán, nửa gả cho Vương Mậu Lâm, số tiền bán được nói là để mua vài mẫu ruộng sống an nhàn, ai ngờ ông ta lại dùng tiền để giao thương với những người bạn học cũ của mình.
Cả đời này bà ghét nhất là những người không có tài cán gì nhưng miệng lúc nào cũng nói về quy tắc, lễ nghĩa, những kẻ đó khiến bà nhớ đến phụ thân mình.
Những năm qua, có người luôn nói vào tai bà rằng con gái sống cảnh góa bụa mà ngày ngày ra ngoài dạo phố kết bạn là không hợp lý, bà đã giận lắm rồi. Giờ đây, khó khăn lắm mới có chuyện tôn nữ thương sinh mẫu, muốn lo liệu việc tái giá, bà còn gì mà phải do dự.
"Vương Mậu Lâm, ta nói thẳng trước, nếu ông dám cản trở tiểu nữ bước tiếp, ta sẽ liều mạng với ông." Hạ Vân Linh năm nay sáu mươi tuổi rồi, nhưng giọng nói vẫn còn đầy khí lực, thấy phu quân mình còn do dự thì nổi giận đùng đùng, đứng lên đi vào trong, chẳng bao lâu đã lục ra một tờ giấy.
"Đây là số tiền riêng mà ta đã tiết kiệm được từ khi về nhà ông, tiền tái giá của Xuân Hoa sẽ lấy từ đây, không để ông phải khó xử, chỉ cần ông gật đầu đồng ý là được."
"Bà nói vậy là sao, chẳng lẽ Xuân Hoa không phải con gái của ta, ta lại không thương nó sao?" Vương Mậu Lâm nhìn nương tử mình, thở dài. "Nhưng nếu làm vậy, người ở thành Tân Châu này sẽ càng nói xấu Yên nhi nhiều hơn."
"Hừ!" Hạ Vân Linh nghe vậy thì hừ lạnh, "Ông là đại phu đã quen với sinh tử, danh tiếng có giá trị gì."
"Nếu Yên nhi mà coi trọng mấy chuyện đó thì không nên lộ mặt ra ngoài tự mình quản gia, nên ở nhà để cho Mạnh gia ăn sạch mẫu thân nhà nó không còn xương."
Hạ Vân Linh vỗ tay lên tờ giấy, tiếng vang rầm rầm, giục giã. Vương Mậu Lâm thấy thái độ của nương tử mình, vốn cũng không nỡ để tiểu nữ tiếp tục sống góa bụa, đành gật đầu đồng ý.
Mạnh Bán Yên nghĩ rằng để ngoại tổ nghĩ thông suốt cũng phải mất hai ba ngày, không ngờ sáng sớm hôm sau Vương tiểu cửu đã đưa Vương Thương đến nói muốn cùng cô đến nhà họ Trương.
Vương tiểu cửu từ nhỏ đã là đứa nghịch ngợm, mười mấy tuổi bị Vương Mậu Lâm dùng gậy đuổi đánh khắp nơi cũng không chịu học thuộc đồ hình huyệt vị và kiến thức dược lý.
( Đồ hình nguyệt vị còn gọi là đồ hình mặt trăng, kiến thức dược lí là hiểu biết về thuốc và các phương pháp điều trị bằng thuốc. )
Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành gửi đi luyện võ, đến tuổi thì bỏ tiền lo cho một chân bổ khoái ở nha môn.
Ban đầu mọi người trong nhà đều nói Vương Xuân Hỷ không làm lâu được ở nha môn, ai ngờ tính cách linh hoạt của gã lại như cá gặp nước ở đó, không chỉ làm yên ổn suốt mấy năm mà còn cưới được con gái của một điển sử trong nha môn.
( “Điển sử” là chức vụ hành chính cấp thấp trong hệ thống quan lại phong kiến Trung Quốc. )
Dù nói rằng điển sử là chức quan không vào hạng, chỉ là một chức quan nhỏ xíu, nhưng ai cũng biết “quan huyện không bằng quản lý hiện tại,” điển sử nhìn trúng Vương Xuân Hỷ không thiếu tiền bạc, Vương Xuân Hỷ nhìn trúng quan hệ của nhạc phụ trong nha môn, nên cũng coi như môn đăng hộ đối.
Vương Xuân Hỷ tính tình hoạt bát, tuy bình thường có phần không đứng đắn, nhưng đối với muội muội và cháu gái lại hết lòng chân thành.
Năm đó, khi Mạnh Hải Bình tỷ phu của gã qua đời, gia đình Mạnh không đáng tin cậy, thậm chí còn dòm ngó mong chờ được hưởng lợi. Huynh trưởng Vương Xuân Sinh vốn thật thà chỉ lo chúi đầu vào công việc, nên mọi giao thiệp và chi tiết đều do Vương Xuân Hỷ xử lý.
Những năm qua, việc giao dịch của xưởng rượu nhà Mạnh và mối quan hệ của Mạnh Bán Yên với nha môn đều không thể thiếu sự giúp đỡ của gã. Dù Vương Mậu Lâm từ trước đến nay không thích tính cách khéo léo của tiểu hài tử này, cũng không thể nói ông nửa lời không phải về việc này.
"Mau kể tỉ mỉ cho ta nghe xem, mẫu thân con định xử lý việc này thế nào."
Vương Xuân Hỷ cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của Mạnh Bán Yên, từ lúc biết cháu gái muốn đến nhà họ Trương bàn chuyện tái giá cho mẫu thân, miệng gã đã cười toe toét không khép lại được.
So với phụ thân và biểu ca, Vương Xuân Hỷ hiểu chuyện hơn nhiều, cũng không giống Hạ Vân Linh chỉ nghĩ cho con gái. Trong mắt gã, biểu muội tái giá Trương Dương là lợi nhiều không hại, nhà họ Trương cũng là phú hộ trong thành, nếu kết thân, không chỉ có thêm sự giúp đỡ cho gia đình, mà ngay cả bản thân ở nha môn cũng có thể thêm vài phần thể diện.
Vì vậy, lúc này gã đang vui, không phải thực sự muốn nghe cháu gái có kế hoạch gì, chỉ là trong lòng đắc ý, muốn tìm chuyện để nói.
Vương Thương vốn ít lời, lúc này thúc phụ nói hăng say thì càng không xen vào. Chỉ ngồi trên bậc xe ngựa quay đầu vén rèm xe, đúng lúc chạm mắt với ánh mắt cười cợt của biểu muội, liền hiểu rằng Mạnh Bán Yên trong lòng đã rõ, không để ý đến những lời nói bâng quơ của Vương Xuân Hỷ.
Hôm trước, khi thiệp mời của nhà họ Mạnh gửi đến, Trương Dương không có nhà. Trước tiết Thanh Minh là mùa đầu tiên trong năm để thu mua dược liệu, ông ta đang chuẩn bị dẫn người đi thu mua dược liệu ở nông thôn.
Xe ngựa đã ra khỏi thành rất xa, lại bị quản gia nhà mình đuổi theo gấp gáp. Ý định muốn cưới Vương Xuân Hoa của Trương Dương, ngay cả mèo chó nuôi trong sân cũng biết, giờ nhà họ Mạnh gửi thiệp mời đến, quản gia đâu dám chậm trễ.
Trương Dương nhận được tin liền tức tốc quay về, chạy một mạch mồ hôi đầm đìa về đến nhà thì trời đã tối. Trên đường về sợ lỡ mất người nhà họ Mạnh đến, khi về hỏi cổng thì biết không ai đến, lại không khỏi thất vọng.
Trương Dương nhỏ hơn Vương Xuân Hoa hai tuổi, tuy thường phải ra ngoài thu mua dược liệu nhưng gương mặt vẫn trắng trẻo, thêm vào đó là bộ râu đẹp, dù ngũ quan bình thường nhưng cũng coi là đoan chính, trầm ổn.
Hơn nữa, đời này luôn coi trọng vẻ bề ngoài trước khi xét đến con người, việc kinh doanh dược liệu của Trương Dương trải khắp phủ Tân Châu, người ngoài nhìn vào đâu cần để ý dung mạo của ông ta, chỉ cần ông vẫn là Trương đại quan nhân là đủ.
Trương đại quan nhân bận rộn trở về hiếm khi sáng sớm không có tinh thần, ngồi trong phòng nhìn bát bún và đồ ăn nhỏ trên bàn mà than thở, than đến mức con gái là Trương Oanh Nhi cũng mất cả khẩu vị.
"Phụ thân, nếu người thật sự không đợi nổi, chi bằng hôm nay dẫn bà mối đến nhà họ Mạnh một chuyến, định đoạt chuyện này luôn đi."
Trương Dương và thê tử trước đó chỉ có một cô con gái là Trương Oanh Nhi, cũng được nuôi dưỡng từ nhỏ như trân bảo, dù bận rộn đến đâu buổi sáng này cũng nhất định phải ăn cùng con gái.
Hôm qua, Mạnh Bán Yên nhờ người gửi thiệp đến nhà và chính Trương Oanh Nhi đã nhận. Cô ta xưa nay không qua lại với Mạnh Bán Yên, nên không hiểu vì sao phụ thân lại nhất quyết muốn cưới Vương Xuân Hoa.
Tuy nhiên, không hiểu cũng không sao, Trương Oanh Nhi đã định hôn ước và năm sau sẽ xuất giá. Giờ cô ta chỉ mong trước khi mình thành thân, có thể thấy phụ thân cưới kế mẫu vào nhà, nếu không sau khi cô xuất giá, nhà này sẽ càng thêm lạnh lẽo.
“Con nói gì vậy. Hôm qua mới gửi thiệp làm sao mà gấp thế được, nói… nói không chừng nhà người ta cũng bận rộn.”
Lời này của Trương Dương đừng nói là Trương Oanh Nhi, ngay cả chính ông ta cũng không tin. Năm nay Mạnh Bán Yên vừa mãn tang, mãn tang xong liền gửi thiệp đến nhà, nếu không phải là bàn chuyện hôn sự giữa hai nhà, thì ma cũng không tin được.
Hiện giờ đây là chuyện quan trọng nhất, còn chuyện gì bận rộn hơn chuyện này. Trương Dương nghĩ không ra, chính vì nghĩ không ra nên càng lo lắng.
May mà Mạnh Bán Yên không để nhà họ Trương đợi lâu, một bát phở được Trương Dương ăn mà chẳng biết mùi vị, liền thấy quản gia bước vào như bay, mặt mày hớn hở chạy vào, “Lão gia, đại tiểu thư nhà họ Mạnh đến rồi, cùng đến còn có Vương cữu và Vương Thương.”