Cứu Rỗi Nữ Chính Điên Phê

Chương 1: Xuyên qua

Thường Hi ngồi trong góc phòng ôm chặt lấy đầu gối tay cô run lên, ở dưới tầng là tiếng khóc thảm thiết của mẹ cô kèm theo tiếng mắng chửi của ba cô.

"CON ĐIẾM!! Mày còn không đưa tiền cho tao,...Tại mày mà hôm nay tao lại thua...Mẹ kiếp, mày giấu tiền ở đâu hả!!". Ông ta bắt đầu lục lội đồ đạc văng tứ tung.

Cứ như thế vài tiếng trôi qua ông ta đi ra ngoài bỏ lại mẹ cô và căn nhà lộn xộn, Thường Hi mở he cửa phòng ra thấy ông ta đã không còn ở đây nữa nhưng cô vẫn chần chừ không dám xuống lầu.

Cô vẫn ở trong phòng đóng cửa lại, vì sao cô lại không xuống ư bởi vì mẹ cô đó lúc nhỏ khi ba cô đánh bà ấy trong một lần không kiểm soát được cảm xúc của mình mà bà ta đã bóp cổ cô suýt thì cô trầu trời.

Kể từ lần đó Thường Hi không dám lại gần mẹ của mình nữa.

Thường Hi nằm trong phòng ngủ thϊếp đi lúc nào cũng không hay lúc cô giật mình tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng động dưới tầng.

Cô rón rén mở cửa phòng đi ra đứng trước cửa đưa mắt nhìn xuống đập vào mắt cô là một xác người nằm ở đó đã không còn động đậy nữa, máu chảy đầm đìa ướt một mảnh lớn đó là ba cô. Cổ họng ông ta bị cắt gần như đứt lìa.

Nhìn cảnh tượng trước mắt điều đầu tiên mà cô nghĩ không phải là sợ hãi hay tội nghiệp gì cho ông ta mà là: "Ha~ đáng đời đúng rồi thằng khốn như mày thì nên chết như thế đấy".

Đột nhiên từ sau lưng cô truyền tới giọng nói của một người phụ nữ: "Cuối cùng ông ta cũng chết rồi nhỉ?". Nó sát bên tai làm cô giật mình lập tức quay lại mẹ cô người đầy máu trên tay còn cầm con dao lúc nãy đã gϊếŧ ba của cô.

Lúc này mặt của bà ấy làm cô có hơi sợ trực giác cho cô biết mục tiêu tiếp theo của bà ta là cô, Thường Hi bất giác lùi về sau bà ta cũng đi tới giọng cô run rẩy mắt không rời khỏi con dao bà ta đang cầm trong tay hỏi: "Mẹ gϊếŧ ông ta rồi? Vậy chắc mẹ kh....-".

Cô chưa kịp nói dứt câu đã bị bà ta đá xuống cầu thang lăn lộn vài vòng thì nằm dưới chân cầu thang cơ thể cô đau đến nỗi không đứng lên được.

Cô nhìn tay mình thì phát hiện nó đang chảy máu hình như bị thứ gì đó cắt trúng lại nhìn về phía cầu thang trên đó còn sót lại một ít máu khi cô té xuống và những mảnh thủy tinh.

Thường Hi nhìn bà ta đầy sợ hãi mà bà ta lại ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra từ từ tiến lại chỗ cô.

Bà ta chậm rãi ngồi xuống đưa tay sờ lên mặt Thường Hi bà ta nói bằng giọng đau khổ, có lẽ khi chết đi Thường Hi cũng sẽ không thể quên được những lời cay nghiệt đó: "Nếu như nếu như, giá mà tao không sinh ra mày thì tốt rồi, giá mà lúc đó tao chịu nghe lời ba mẹ của tao mà phá thai thì....thì thì cuộc đời tao đã không khổ như này sự nghiệp của tao cũng không đổ vỡ!!

Tất cả là tại mày, tại mày mà tao phải sống một cuộc đời đầy đau đớn và bất hạnh, rõ ràng tao là người xứng đáng có được một tương lai tốt đẹp hơn cưới một người chồng tử tế và một đứa con ngoan hơn tao đã có thể hạnh phúc hơn thế này kia mà!!

Tại sao tại sao tao lại mang thai mày chứ.AHHHHHHHH".

Bà ấy khóc nức nở bao nhiêu uất ức đau khổ mà bà ấy phải chịu đều trào ra ngoài.

Tôi không đáng được sinh ra ư?

Nếu không có tôi bà ấy sẽ có một tương lai sáng lạn hơn, sự nghiệp của bà ấy cũng sẽ phát triển hơn nữa.

Đúng vậy, tôi không nên được sinh ra mới đúng.

Tôi là thứ cản trở hạnh phúc của bà.

Nước mắt cô rơi xuống đôi mắt nặng trĩu cơ thể dần trở nên lạnh đi, cô chỉ nở một nụ cười nhạt nhưng lại đầy sự mỉa mai.

Lúc này cô chỉ muốn hỏi mẹ của cô rằng: "Mẹ đã từng thương con không? Dù chỉ một chút thôi".

Đáng tiếc thay trái tim cô đã ngừng đập rồi.

.

.

.

Đột nhiên một giọng nói vang lên: "Kí chủ, mau dậy coi". Thường Hi mở mắt ra cô hoang mang nhìn xung quanh được bao phủ bởi một màu xanh dương nhạt, nhìn lại bản thân mình cô mới chợt nhớ ra.

Dường như biết cô định nói gì giọng nói đó lại vang lên: "Để tôi giới thiệu một chút nhé, tôi là hệ thống mã số 000x từ nay tôi sẽ phục vụ kí chủ 24/7 và tôi là người đưa kí chủ đến đây".

Trong vô thức cô đưa tay sờ lên cổ mình, có thể cảm nhận được trên đó có một vết sẹo lại nhớ tới những lời mà mẹ cô đã nói khi đó.

Từ trong ánh sáng màu xanh dương có người đi ra tiến lại chỗ Thường Hi, đó là một đứa bé trai nó lên tiếng: "Kí chủ đặt tên cho tôi đi".

Thường Hi ngơ ngác: "Tên á? Nhưng ta chưa bao giờ đặt tên cho ai hết" nó chau mày: "Thì suy nghĩ đi chẳng lẽ không nghĩ ra cái tên nào" nghĩ ngợi một lúc lâu Thường Hi lên tiếng: "Vậy gọi ngươi là Thiên Vũ được không?".

"Được thôi,ta sao cũng được miễn không phải tên gì xấu là đều được".

Thường Hi nhìn xung quanh hỏi nó: "Đây là không gian của ngươi sao?" Thiên Vũ gật đầu: "Tôi sẽ đưa cô đến một thế giới trong tiểu thuyết bất kì nhiệm vụ của cô thì khi nào đến nơi tôi sẽ đưa, hoàn thành mỗi nhiệm vụ đều sẽ có thưởng tuy nhiên nếu thật bại sẽ nhận hình phạt vậy thôi".

Đột nhiên trước mắt Thường Hi xuất hiện một cái vòng quay chữ trên đó đều được mã hoá nên cô không thấy được gì cả, Thiên Vũ tiếp tục nói: "Kí chủ quay trúng cái nào thì tôi sẽ đưa cô tới thế giới đó và tất nhiên hình dáng của cô sẽ thay đổi để phù hợp với cốt truyện, dù sao thay đổi cũng chỉ là biến bản thân cô về lúc nhỏ hoặc là hiện tại thôi".

Thường Hi đi tới vòng quay cô đưa tay xoay một vòng thì nó dừng lại trên đó hiện lên hai chữ "Trăng Máu" cô nhìn Thiên Vũ nói: "Nghe có vẻ cũng không nguy hiểm lắm nhỉ?".

"Nguy hiểm hay không đến đó sẽ biết thôi".

Dưới chân Thường Hi xuất hiện một cái hố cô rơi xuống một cách bất ngờ, không hiểu sao cơ thể cô có chút mệt mỏi nó như rả ra vậy đôi mắt nặng trĩu dần nhắm lại.