Sau Khi Bị Bắt Sống Chung Với Bạn Trai Cũ

Chương 10

Bạch Tinh Lan mở mắt ra thì trời đã sáng rõ.

Cậu gãi đầu, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi mình đã trở lại giường từ lúc nào, chẳng lẽ mình bắt đầu mộng du rồi sao?

Bạch Tinh Lan có một điểm tốt là, những chuyện thật sự không nghĩ ra thì cậu sẽ không cố nghĩ nữa, để đỡ tốn não.

“Ừm.” Đêm qua ngủ thật là ngon, Bạch Tinh Lan lười biếng vươn vai rồi quay người lại, liền thấy Tống Nguyên đang nằm bên cạnh mình.

Bạch Tinh Lan cẩn thận nằm xuống bên cạnh Tống Nguyên, đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của Tống Nguyên, tay cậu không tự chủ được mà lướt dọc theo hàng mi dày và sống mũi cao của hắn. Khi ngón tay cậu dừng lại trên đôi môi mềm mại của Tống Nguyên, cậu ngừng lại.

Đôi môi đỏ hồng này thật sự rất mềm...

Không biết hôn lên thì sẽ có cảm giác như thế nào.

Ơ, sao cậu lại có suy nghĩ không đạo đức như vậy? Bạch Tinh Lan vội vàng lắc mạnh đầu, gạt bỏ những ý nghĩ lung tung trong đầu.

Thôi, dù sao cũng đã dậy rồi, ra ngoài tập thể dục một chút, dẫu sao dậy sớm tập luyện cũng tốt.

Khi Bạch Tinh Lan chuẩn bị trèo qua người Tống Nguyên để ra ngoài, đột nhiên tay cậu trượt một cái, cơ thể đổ nhào về phía trước...

Khi đôi môi cậu chạm vào đôi môi mềm mại kia, cả người Bạch Tinh Lan, không, cả con ma nhỏ đều đông cứng lại.

Lúc này, một tay cậu chống lên ngực săn chắc của Tống Nguyên, tay kia đặt bên má hắn, đôi môi hai người chạm nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau. Nhưng nhìn tư thế của họ, giống như Bạch Tinh Lan đang cưỡng hôn Tống Nguyên.

Tê liệt.

Cả người Bạch Tinh Lan từ đầu đến chân đều tê liệt.

Thì ra cảm giác hôn là như vậy, tê tê, ngọt ngào, khiến cậu có chút không muốn rời khỏi đôi môi mềm mại này.

Đột nhiên, Bạch Tinh Lan thấy lông mi của Tống Nguyên khẽ động, cậu sợ hãi vội vàng ngồi thẳng dậy, tưởng rằng Tống Nguyên sắp tỉnh lại!

Nhưng Tống Nguyên chỉ trở mình, đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.

Dù chỉ là một phen hoảng hốt nhưng lúc này tim Bạch Tinh Lan đập như trống bỏi, cả người đỏ bừng như tôm luộc từ đầu đến cổ.

Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, lòng Bạch Tinh Lan cảm thấy ngọt ngào. Cậu vừa định đưa tay chạm vào mặt Tống Nguyên, thì đột nhiên thấy bàn tay trong suốt của mình, lúc này, Bạch Tinh Lan bỗng tỉnh ngộ.

Cậu suýt quên mất, mình đã chết rồi.

Trong đôi mắt của Bạch Tinh Lan hiện lên nét u sầu, cậu và Tống Nguyên bây giờ âm dương cách biệt, dù bị buộc phải sống chung nhưng hai người đã không còn thuộc cùng một thế giới, những suy nghĩ không nên có tốt nhất là nên sớm gạt bỏ, tránh làm hại người hại mình.

Khi Tống Nguyên dậy thì không thấy Bạch Tinh Lan đâu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng có thể con ma nhỏ của mình lại đi chơi ở đâu rồi.

Trong căn nhà của mình, khắp nơi đều có bùa chú mà Tiền Đa Đa để lại, dù có tác dụng chế ngự linh hồn ma quỷ, nhưng không hiểu sao những thứ đó lại không có hiệu lực với Bạch Tinh Lan, nên lâu nay Tống Nguyên cũng không dọn dẹp chúng đi. Như vậy, Bạch Tinh Lan có thể tự do vui chơi trong nhà mà không lo bị những linh hồn quấy nhiễu xông vào.

Nhiệm vụ chính sáng nay của Tống Nguyên là — hắn muốn tự tay làm một bữa sáng cho mình và Bạch Tinh Lan.

Thực ra, hồi còn đi học, hắn cũng đã từng học nấu ăn với bạn cùng phòng, chỉ là lâu rồi không vào bếp nên gần như quên hết. Nhưng bây giờ, mạng internet phát triển, trên mạng cái gì cũng có, chỉ cần làm theo hướng dẫn là được, chẳng phải chỉ là làm bữa sáng thôi sao, chuyện nhỏ.

Vì vậy, khi Bạch Tinh Lan nghe thấy tiếng “đinh đinh đang đang” phát ra từ phòng bếp, cậu suýt nữa thì sợ đến mức ngã nhào.

Bạch Tinh Lan vì chuyện buổi sáng mà trong lòng bối rối, nên một mình trốn vào phòng chứa đồ để suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng động từ bếp, cậu còn tưởng rằng có thứ gì đó xâm nhập, vội vàng chạy ra.

Khi cậu ra đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ.

Cái bếp đang yên ổn... hình như sắp bị Tống Nguyên làm nổ tung.

Nhìn mảnh vỡ trên sàn, có vẻ như đã có hai, ba chiếc bát đã bị Tống Nguyên làm vỡ, còn có mấy cái đĩa, chiếc nồi cũng rơi xuống đất, bên trong chứa thứ gì đó cháy đen không rõ.