Thành phố A mỗi khi đến mùa xuân đều có gió rất lớn, nhưng đêm nay trăng sáng sao thưa, những cơn gió lại có vẻ cực kỳ lạnh lẽo.
Ở khu vực yên tĩnh nhất của vùng ngoại ô có một căn biệt thự sang trọng, đột nhiên mây đen bao phủ, ánh đèn trước biệt thự nhấp nháy vài giây rồi trở lại bình thường.
Một thiếu niên tóc đen run rẩy đứng trong sảnh của căn biệt thự, mặt cậu tái nhợt, nhưng khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, đôi mắt tròn toát lên vài phần hoảng sợ.
Cậu nhẹ nhàng bước vào phòng khách, ánh trăng từ cửa sổ lớn chiếu vào, nhưng dưới chân cậu lại không có bóng.
Tiểu quỷ Bạch Tinh Lan chưa bao giờ vào một ngôi nhà sang trọng như thế này.
Phòng khách trước mắt dù không bật đèn, nhưng dưới ánh trăng phản chiếu, mỗi một vật phẩm đều phản xạ ánh sáng mờ ảo, nền đá cẩm thạch sạch bóng phản chiếu chiếc đèn chùm xa hoa trên trần nhà.
Có vẻ như chủ nhân của ngôi nhà này rất giàu có.
Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh đặt trong tủ trưng bày ở phòng khách, Bạch Tinh Lan sững sờ.
Ai có thể nói cho cậu biết tại sao cậu vừa bước vào một ngôi nhà lại chính là nhà của bạn trai cũ mà cậu vừa chia tay không? Quan trọng là hai người đã quen nhau hơn một năm, tên đàn ông chết tiệt này lại không nói với cậu rằng hắn là con nhà giàu?
Bạch Tinh Lan xoa bụng đang kêu đói, cậu sống lúc nào cũng gặp xui xẻo, không hiểu sao làm ma rồi cũng xui xẻo như vậy, thể chất yếu đuối phải ký sinh trong một ngôi nhà cố định để hút dương khí mới có thể tiếp tục tồn tại.
Sau khi dự lễ tang của chính mình xong, cậu đã lưỡng lự cả ngày, cuối cùng chọn ngôi nhà trông có vẻ yên tĩnh này, nhưng không ngờ lại là nghiệp chướng.
"Tống Nguyên à Tống Nguyên, thật không ngờ chúng ta còn có duyên nợ như vậy."
Nhìn người đàn ông đẹp trai trong bức ảnh, Bạch Tinh Lan lắc đầu, sau vài phút rối bời, cậu chợt nhớ ra mình đã chết, cho dù ký sinh trong nhà hắn, Tống Nguyên cũng không thể nhìn thấy cậu.
Cậu bây giờ đã không còn sức để tiếp tục tìm kiếm một nơi nào khác, thôi thì đành ở lại đây thôi.
Đúng 5 giờ 30, cửa biệt thự mở ra, một người đàn ông mặc vest đen bước vào.
Tống Nguyên đặt giày ngay ngắn trên thảm trước cửa, đổi sang dép đi trong nhà rồi lười biếng bước vào phòng khách. Hắn xoa nhẹ vầng trán nhăn nhó, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền.
Hắn rất đẹp trai, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh của thời gian, sống mũi cao thêm phần trưởng thành cho khuôn mặt tinh tế của hắn, chỉ có điều quầng thâm dưới mắt cho thấy hắn đã lâu không ngủ ngon.
Khi Tống Nguyên ngả người lên chiếc ghế sofa da mềm mại trong phòng khách, hắn chợt nhận thấy bầu không khí trong nhà có chút khác thường.
Từ khi Tống Nguyên sinh ra đã có đôi mắt âm dương, từ nhỏ hắn đã có thể nhìn thấy ma quỷ.
Lần đầu tiên nhìn thấy ma khi còn nhỏ, hắn suýt bị dọa chết khϊếp, sau đó dần dần quen với đủ loại ma thường xuất hiện trước mặt hắn. Bố mẹ hắn mất sớm, việc tốt nhất họ làm là để lại cho hắn một mảnh đất rộng lớn, Tống Nguyên bỏ học sớm rồi dùng mảnh đất đó để kinh doanh bất động sản - bán nghĩa địa.
Đôi mắt âm dương cũng giúp hắn rất nhiều. Nhờ vậy mà khiến Tống Nguyên nhanh chóng trở thành huyền thoại trong ngành. Dù sao thì rất ít người bán nghĩa địa có thể trực tiếp giao tiếp với người chết, cho phép người chết chọn nơi mình thích.
Chính vì có công việc này mà Tống Nguyên hầu như ngày nào cũng phải đối phó với ma quỷ, chỉ có điều lần này, khí tức của con ma nhỏ trong nhà hắn có vẻ khác với những con ma hắn từng gặp.
Đặc biệt là... Hương vị ngọt ngào...
Tống Nguyên cảm thấy phiền phức, hắn nắm chặt đồng tiền đồng mà người bạn thân - đạo sĩ Tiền Đa Đa tặng cho mình, từ từ tìm kiếm bóng dáng con ma nhỏ trong nhà.
Càng tìm, không khí xung quanh càng trở nên lạnh lẽo.
Hằng ngày ở nghĩa địa phải đối phó với những con ma ríu rít nói chuyện không ngừng đã đủ phiền phức, không ngờ về nhà cũng bị ma quấy rầy. Nếu bắt được con ma nhỏ đó, hắn nhất định phải cho nó một bài học.
Thực ra Tống Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng, vì sau khi chết, người biến thành ma thường có hình dạng không đẹp, có người thiếu tay thiếu chân, còn có người đầu nát bươm đầy máu.
Nhưng khi Tống Nguyên mở cửa phòng ngủ, hắn phát hiện dường như con ma nhỏ này không giống bình thường, nó rất sạch sẽ, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Con ma nhỏ đột nhập vào nhà hắn lúc này đang nằm trên giường lớn của hắn, chân vắt chéo, chăm chú nhìn cuốn truyện tranh hắn đặt ở đầu giường để gϊếŧ thời gian, nghe thấy tiếng hắn vào phòng, nó chỉ liếc hắn một cái rồi đổi sang tư thế thoải mái hơn tiếp tục nằm.
Chỉ một cái nhìn đó cũng khiến Tống Nguyên sững sờ, bởi vì khuôn mặt này hắn rất quen thuộc!
Đây không phải là bạn trai cũ Bạch Tinh Lan của hắn - người vừa chia tay không lâu đã bị tai nạn giao thông qua đời sao?
Không ngờ sau khi biến thành ma, cậu còn đột nhập vào nhà hắn, cậu định làm gì? Chẳng lẽ...
"Chậc, Tống Nguyên có gu thẩm mỹ kém quá! Truyện tranh này đã là thể loại mười năm trước rồi, còn nhớ khi chúng ta ở bên nhau tôi còn giới thiệu cho anh mấy cuốn mà, sao anh lại không mua nhỉ?" Bạch Tinh Lan vừa đọc truyện tranh vừa càu nhàu, nói rồi còn liếc nhìn Tống Nguyên: "Nếu không phải anh không nghe thấy tôi nói, tôi chắc chắn sẽ mắng anh một trận."
Nhưng lúc này tim Bạch Tinh Lan cũng đập nhanh hơn nửa nhịp, Tống Nguyên ngoài đời còn đẹp trai hơn nhiều so với trong ảnh! Đôi mắt sâu thẳm, mái tóc rối bù, toàn thân tỏa ra hương thơm quyến rũ, thật sự quyến rũ, mùi hương trên người hắn còn thơm hơn những người khác!
Có lẽ làm ma sẽ cô đơn hơn, Bạch Tinh Lan bỗng hy vọng Tống Nguyên có thể nhìn thấy mình, có thể ở bên nói chuyện với mình.
Chỉ có điều ý nghĩ này thoáng qua rồi biến mất, dù sao thì lúc chia tay cũng không vui vẻ gì, nếu Tống Nguyên thật sự nhìn thấy cậu chắc sẽ tìm đạo sĩ để thu phục cậu mất!
Nghĩ vậy, Bạch Tinh Lan lại nói với Tống Nguyên: "Nếu sớm biết anh đẹp trai thế này, lúc trước tôi đã không chia tay với anh!"
Tống Nguyên: ...
———————
Hi cả nhà iu 😘
Em truyện này mình sẽ không set vip mà chỉ lấy vàng từ view truyện thui ạ. Nhờ cả nhà iu cày view giúp mình nha. Cứ mỗi 1k view thì sẽ có thêm 1 chương mới được update FREE 💯% nha mng! Iu cả nhà nhìu ❤