Phòng An Toàn Trong Vô Hạn Lưu

Chương 27: Không Cần Suy Nghĩ!

Tống Ngưỡng chậm rãi nói: ""Không được suy nghĩ"."

Không cần suy nghĩ, có lẽ bởi vì trong phó bản này, tất cả những gì họ tưởng tượng thì sẽ thật sự xuất hiện trước mặt họ!

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Hầu như không cần trao đổi với nhau, nhìn vào biểu cảm của mỗi người là có thể biết rằng khoảnh khắc hiện tại, đầu óc của họ đều bị đông cứng.

Như thể con quái vật đang ở trong không gian này, lơ lửng phía trên bàn ăn, vô hình, nhe răng cười toe toét và lặng lẽ dò xét não bộ của họ.

Không dám nghĩ, không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào.

Họ ngồi cứng đờ tại chỗ, cắt đứt mọi suy nghĩ của mình, sợ rằng bất kỳ ý nghĩ đáng sợ nào trong đầu mình sẽ lập tức xuất hiện ngay trước mặt họ.

Đêm qua khi nghe Hứa Kim tâm sự, Hạ Cảnh có cảm giác như mình bắt được một mảnh ghép sự thật đang vụt qua.

Nhưng mãi đến bây giờ, cậu mới thực sự xác định được câu trả lời.

Trong phó bản này, có lẽ suy nghĩ của họ mới chính là nơi nuôi dưỡng quái vật.

Tình huống trước và sau khi Hoàng Mặc và Hứa Kim chết rất khác nhau, có thể là vì mỗi người có những nỗi sợ khác nhau. Những con quái vật và cảnh tượng chết chóc mà họ tạo ra cũng hoàn toàn khác biệt.

Trên bàn ăn xuất hiện sự im lặng kéo dài hai phút.

Bầu không khí vô cùng quái dị.

Mọi người nhìn nhau, ai cũng cứng đơ như tượng.

Lưu Ý là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Cậu ấy cười khổ hỏi: "... Vừa rồi các cậu nghĩ gì vậy?"

Sắc mặt Giả Thanh trắng bệch, vội vàng lắc đầu, giống như muốn đập văng đầu mình ra ngoài.

Mặt mày Kim Nam cũng tái mét.

Hôm qua khi nói những thông tin đó trên bàn ăn, anh ta chỉ muốn doạ đám người này để khiến họ hoảng sợ nhưng không ngờ...

Những lời tán gẫu và buôn chuyện của các học sinh NPC chỉ là thổi bùng lên nỗi sợ hãi của bọn họ, tiếng loa phát thanh chỉ để gia tăng nỗi sợ trong lòng. Tất cả mọi thứ đều để chuẩn bị cho cái chết của bọn họ.

Và đúng lúc đó, cảm giác như thính giác trở nên nhạy bén hơn, mọi âm thanh xung quanh đều được khuếch đại lên vô hạn.

Tiếng bước chân, tiếng nhấc lên đặt xuống của khay cơm, tiếng cười nói của học sinh, tất cả đều vang vọng trong thế giới của bọn họ.

“Có vẻ như sáng nay lại có người chết?”

"Có phải trường này bị nguyền rủa không vậy trời?"

“Nói mới nhớ, các cậu có thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang vào lúc nửa đêm không?”

"Không chỉ có tiếng bước chân, còn có cả tiếng khóc nữa, không biết là từ đâu truyền đến..."

"Nghe nói, trong khu rừng nhỏ sau trường có ma, có rất nhiều người đã nhìn thấy!"

"A, có lần bạn cùng phòng của tôi đi vệ sinh vào nửa đêm thì đã nhìn thấy một cái bóng đen đứng ngoài ban công nhìn chằm chằm vào hướng của họ..."

“Là giáo viên trực đêm à?”

"Cũng có thể thật sự có ma đấy, ha ha ha..."

"..."

Mặt mày Kim Nam chuyển xanh xám. Sắc mặt Kim Nam tái mét, hai tay chống trên bàn rầm một tiếng, đứng dậy.

Những người khác cũng nhanh chóng đứng dậy, Lưu Ý không vui nói: "Ra ngoài nói chuyện tiếp."

Bây giờ họ không thể ở lại nơi đầy rẫy những lời bàn tán này, đầu óc như thể đang mất kiểm soát. Họ phải liên tục tiếp nhận thông tin rồi liên tưởng không ngừng.

Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đi cuối cùng, Tống Ngưỡng nhìn bộ dạng trầm ngâm của Hạ Cảnh, hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Cảnh liếc nhìn chiếc loa phóng thanh được buộc trên cây cách đó không xa: “Tôi đang nghĩ liệu hôm nay âm thanh đó có xuất hiện hay không.”

Gần như ngay khi Hạ Kinh vừa dứt lời, loa phát thanh của trường phát ra âm thanh điều chỉnh chói tai.

Kim Nam lập tức bịt tai lại, giọng nam khàn khàn truyền ra từ loa: "Alo? Alo? Các bạn học sinh, các bạn học sinh…"

“Hãy tập trung học tập, đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ!"

“Hãy tập trung học tập, đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ!"

“Hãy tập trung học tập, đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ!"

Kim Nam chửi thề: "Chết tiệt…"

Lưu Ý không kìm được nữa, nhặt một viên đá dưới đất ném thẳng vào loa phát thanh trên cây!

"Hãy tập trung vào việc học, đừng nghe, đừng nhìn, đừng suy nghĩ! Hé hé hé… xì xì xì…"

Loa phát thanh trên cây bị đập tới biến dạng nhưng giọng nói khàn khàn, quái dị và tẩy não đó vẫn vang vọng khắp khuôn viên trường, cười nhạo sự bất lực của họ.

“Có vẻ như cái loa nhỏ này được thay thế liên tục." Tống Ngưỡng bị âm thanh chói tai làm phiền, chậm rãi nói: "Cậu nghĩ boss cuối của phó bản này có thể là thứ xuất hiện vào nửa đêm theo suy nghĩ của người chơi không?"

Hạ Cảnh lắc đầu.

Tống Ngưỡng cười nhẹ.

Rõ ràng hai người họ có cùng suy nghĩ.

Không chắc chắn.

Liên tưởng là một loại năng lực rất đáng sợ. Đối với con người hiện nay mà nói, thế giới thực là một trái đất nhỏ bé dưới chân. Vũ trụ vô biên xa không thể với, chỉ có tư duy là không có bến bờ. Một con chữ, một đóa hoa, một phiến lá đều có thể nở rộ thành một thế giới lộng lẫy có một không hai.

Mà ở trong thế giới kinh dị chỉ vẻn vẹn một tiếng cười nhẹ bên tai, phảng phất đều là bóng tối kề bên và cái chết đang cận kề.

Bọn họ đã đoán được cốt truyện nhưng nếu chưa gϊếŧ được boss cuối thì bọn họ không thể thoát khỏi phó bản này, họ đành phải tiếp tục lên lớp.

Chỉ là lần này, vì để không chịu sự ảnh hưởng từ NPC, Kim Nam, Lưu Ý, Giả Thanh và Vương Dược Nhiễm đã vo khăn giấy thành viên tròn và nhét vào trong tai.

Nút tai tự chế, hiệu quả cách âm không cần phải nghĩ.

Suốt cả buổi sáng, một số người đều mặt mày xanh xao, chỉ cần nghe NPC nói vài lời không phù hợp thì bịt tai lại, đến giờ học thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh và bà cụ đều không trốn tránh, thật sự không có ý nghĩa gì lớn.

Đến buổi trưa, trải qua một buổi sáng tĩnh lặng, đoàn người lại tập hợp ở nhà ăn, Vương Dược Nhiễm nghẹn ngào nói: “Tôi gọi điện hỏi rồi, Hứa Kim cũng bị đột tử.”

Lưu Ý nghĩ đến anh em tốt của mình, trầm mặc chốc lát, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao đều là đột tử? Rốt cuộc quái vật đã làm cách nào để gϊếŧ chết người chơi?”

“Chuyện này có quan trọng không?” Kim Nam tức giận đùng đùng hỏi. Anh ta vừa bắt lấy cánh tay vừa nôn nóng nói: “Dù sao quái vật là thứ xuất hiện vào nửa đêm, nếu thứ đó chỉ xuất hiện vào 0 giờ, đợi đến đêm nay chúng ta gϊếŧ chết nó thì có thể rời khỏi đây rồi.”

Giả Thanh thấp giọng nói: “Nói thì đơn giản đấy, anh quên rồi chăng, đến giờ đó thậm chí chúng ta còn không thể động đậy.”

Kim Nam ngậm miệng.

Lưu Ý xoa khóe mắt, phân tích: “Cơ chế tử vong của phó bản này quá kì lạ. Đáng lẽ ra không nên tồn tại tình huống khi quái vật vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đều bất động. Trong tình huống đấy chúng ta không thể chống lại được quái vật, chẳng phải là chết chắc rồi sao? Tôi nghĩ rằng người chơi bị quái vật chọn trúng thì ít nhất vẫn có thể cử động vào lúc nửa đêm!”

Vương Dược Nhiễm không hiểu, hỏi: “Vậy tại sao tối qua Hứa Kim lại không phản kháng?”

Kim Nam cười giễu, chỉ vào Hạ Cảnh: “ ‘Không phản kháng’ là lời chúng ta nghe được từ miệng tên này, làm thế nào có thể chắc chắn đó là sự thật?”

Hạ Cảnh liếc nhìn anh ta, Tống Ngưỡng lạnh nhạt nói: “Tối qua lúc Hứa Kim bị gϊếŧ tôi cũng đang thức, quả thật tôi không hề nghe thấy tiếng giằng co nào.”

Sắc mặt Kim Nam trầm xuống, quay đầu nhổ nước bọt, dùng sức gãi bụng.

Hạ Cảnh nhìn về phía Vương Dược Nhiễm: “Cô đã từng nói lúc nhỏ vào buổi tối, Hứa Kim đã bị quỷ dọa đến mức không thể động đậy nổi có đúng không?”

Vương Dược Nhiễm sửng sốt: “Đúng vậy…chờ đã, ý của cậu là, cái chết từ suy nghĩ của cô ấy còn bao gồm cả…việc không thể cử động dù chỉ một chút?”

Sắc mặt của những người khác càng thêm khó coi.