Phòng An Toàn Trong Vô Hạn Lưu

Chương 11: Không Cần Suy Nghĩ!

Đây thật sự là một ngôi trường cấp 3.

Diện tích của trường không lớn, đi từ nhà ăn đến tòa dạy học chỉ mất vài phút.

Theo sau NPC, nhóm người đi tới lớp 11/12.

Một lớp học ước chừng có hơn năm mươi người, lúc này tất cả học sinh khác đều ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, đọc bài thật to, vừa còn đúng chín chỗ trống.

Không phải, đối với bọn họ hiện tại mà nói, “chín chỗ” đã không còn “đủ” nữa.

Lưu Ý nhớ đến người bạn của mình, dụi mắt một cái.

Chín chỗ ngồi, có ba cặp chỗ ngồi cho hai người cùng bàn, trong đó hai cặp xếp ở giữa lớp học, một cặp ở ngay hàng đầu tiên.

Ba ghế còn lại được phân bố ở hàng cuối cùng của lớp học, vị trí bên trái gần hành lang và vị trí bên phải cạnh cửa sổ.

Trên đường tới đây, mọi người đã trao đổi đơn giản với nhau.

Trước mắt bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc con quái vật bạch tuộc kia đang lẩn trốn ở nơi nào.

Phỏng đoán đơn giản nhất, nếu quái vật bạch tuộc ngụy trang thành con người, có khả năng cao không phải học sinh thì cũng là giáo viên.

Ban đầu bọn họ nghi ngờ quái vật lẩn trốn trong đám học sinh nhưng suy nghĩ kỹ lại, quái vật trên bìa trông như một con bạch tuộc, tuy nhiên thực thể không nhất định phải là một hình dạng cố định, cần phải giống như con người thì mới xâm nhập vào ký túc xá để gϊếŧ người được.

Nhất định phải mở rộng tư duy để suy đoán trò chơi phó bản ở thành phố Mặt Cười.

Quái vật cũng có thể là thể lưu, như vậy bất kể là nguỵ trang thành ai, nó hoặc bọn chúng cũng có thể gϊếŧ chết người chơi mà không gây ra động tĩnh não.

Bĩnh tĩnh suy nghĩ lại, thậm chí còn có một loại khả năng.

Người chơi tên Hoàng Mặc kia không phải do quái vật trực tiếp gϊếŧ chết, chỉ đơn giản là kích hoạt cơ chế tử vong liên quan đến quái vật.

Xét đến điều này, bọn họ không cần thiết lấy tính hạn chế của sự việc diễn ra vào sáng này để áp dụng toàn bộ cho trò chơi phó bản nữa.

Thông tin ít ỏi như vậy, thà tự suy luận bằng trực giác còn hơn.

Sau khi đọc nhiều tiểu thuyết kinh dị quỷ quái, Vương Dược Nhiễm, Hứa Kim, Giả Thanh đều nhất trí cho rằng, không chừng quái vật chính là giáo viên ở phó bản trường học này.

Bởi vậy, trước mắt mà nói, trong tiết học này... Ai ngồi gần bục giảng nhất thì sẽ là người cách quái vật gần nhất.

Mà có hai chỗ ngồi, đúng lúc ở ngay dưới bục giảng.

“Mỗi góc bàn đều dán tên của học sinh.” Tống Ngưỡng liếc nhanh: “Xem ra không cần chúng ta tự chia chỗ ngồi nữa.”

Kim Nam lướt nhìn bốn phía với vẻ mặt bình tĩnh, phát hiện vị trí của mình là ghế trống ở hàng cuối cùng trong lớp học, nhẹ nhàng thở phào, bước nhanh đến ngồi xuống, có chút hả hê nhìn những người khác gặp xui xẻo.

Chỗ ngồi của Tống Ngưỡng và Giả Thanh cạnh nhau, nằm chính giữa ngay trước bục giảng.

Cặp bạn thân Vương Dược Nhiễm và Hứa Kim này cũng ngồi cùng cạnh nhau, ngay phía trước bên phải của nhóm Tống Ngưỡng và Giả Thanh.

Lưu Ý ngồi một mình ở chỗ trống cạnh hành lang.

Mà hai vị trí ở hàng đầu đối diện bục giảng kia, viết hai cái tên “Hạ Cảnh” và “Tưởng Xuân Hoa”.

Hạ Cảnh nhướn lông mày.

Đám người nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh và bà cụ với đủ loại ánh mắt.

Hiển nhiên, hiện tại bọn họ là hai người ở gần vị trí nguy hiểm nhất trong tám người.

Đồng thời, cũng là hai người có nhiều cơ hội để gϊếŧ quái vật nhất.

Nhưng một chàng trai gầy yếu, một bà cụ già, thật sự là...

Vương Dược Nhiễm há to miệng: “Bà ơi...”

Sau một hồi suy nghĩ, Tống Ngưỡng thử đi về phía hàng đầu tiên.

Bên cạnh anh, một học sinh đeo cặp kính dày lập tức ngẩng đầu lạnh lùng nhắc nhở: “Sắp vào học rồi, ngồi vào vị trí của mình đi, nếu bị cô Trương phát hiện thì tự gánh lấy hậu quả.”

Tống Ngưỡng dừng bước lại.

“Xem ra phó bản không cho phép các người chơi tùy ý đổi chỗ ngồi, vẫn nên ngồi vào vị trí của mình thôi.” Nhóc đeo kính tên Lưu Ý nhỏ giọng nhắc nhở: “Hơn nữa hiện tại cũng không thể xác định trong quá trình lên lớp có chắc sẽ gặp nguy hiểm hay không.”

Hậu quả của việc phá vỡ quy tắc phó bản, khả năng lớn nhất chính là bị giam vào phòng tối, không thay đổi được cục diện sẽ dẫn đến tình trạng giảm quân số không phải do chiến đấu, trở nên vô nghĩa.

Vương Dược Nhiễm đứng một bên nhìn, có hơi lo lắng.

Cô lấy một con dao găm ra từ trong túi không gian rồi lén lút đưa cho bà cụ: “Bà ơi, cháu còn nhiều vũ khí, bà cứ cầm trước đi, ngộ nhỡ có gì xảy ra thì bọn cháu đều sẽ giúp bà!”

Giả Thanh cũng nhanh chóng đem vũ khí dư thừa trong túi không gian của cậu ấy và Tống Ngưỡng ra để góp vào.

Tuy bà cụ đã lớn tuổi rồi nhưng đến bước này, điều nên hiểu thì đã hiểu hết rồi.

Mặc dù có chút kỳ lạ nhưng bà ấy đã bước qua cái tuổi sợ chết từ lâu rồi.

Bà ấy chỉ nhận ý tốt của Vương Dược Nhiễm, nhân tiện nói: “Dù nhiều hơn nữa thì bà cũng không dùng được, cảm ơn các cháu, tuy nhiên hãy cất hết đi, nào, nghe lời bà.”

Hạ Cảnh dịch chuyển ánh mắt khỏi người Tống Ngưỡng.

Cậu mỉm cười nhạt đến mức gần như không thấy rõ, nói với bà cụ: “Bà ơi, chúng ta qua đó ngồi nhé?”

Bà cụ khẽ gật đầu, trả lời lại “ừm”, sau đó khom lưng, dưới cái nhìn phúc tạp của tất cả mọi người, đi đến vị trí của mình trên hàng đầu tiên, ngồi xuống.

Đợi đến khi Hạ Cảnh ngồi xuống bên cạnh bà ấy, bà ấy còn an ủi Hạ Cảnh: “Cháu bé, nếu đánh không lại quái vật, cháu cũng không cần phải quan tâm đến bà, chạy nhanh đi, cháu còn trẻ, bà lớn tuổi rồi, chết cũng không sao…”

“Bà à.” Hạ Cảnh cắt ngang lời nói của bà cụ.

Mặc dù giọng nói của cậu khản đặc và thô cứng, giọng điệu chậm rãi nhưng vẫn có thể mang đến cho người khác một cảm giác dịu dàng.

Cũng giống như một vũng nước trong lành, không biết tại sao lại có thể làm người ta bình tĩnh, an tâm trở lại.

Hạ Cảnh mỉm cười: “Trong trò chơi, điều quan trọng nhất là suy nghĩ phải chơi như thế nào, chứ không phải là chết ra sao.”

Những tiếng bước chân vang lên “cộp cộp cộp”, dồn dập ngoài cửa lớp học.

Cô giáo xua đuổi bọn họ ra khỏi ký túc xá vào sáng sớm bước nhanh vào trong lớp học, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng đảo qua đám người trong lớp.

Mà mục đích cậu tiến vào trò chơi phó bản…

Hạ Cảnh nhìn cô giáo, nhẹ nhàng quay bút, bên môi vẫn luôn treo một nụ cười như có như không.

Ngoài việc tham quan ra thì chính là để bắt quái vật trở về…

Cắt thành tám khối, tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.