Phòng An Toàn Trong Vô Hạn Lưu

Chương 7: Không Cần Suy Nghĩ

Không biết qua bao lâu, Hạ Cảnh bị đánh thức bởi một khúc âm nhạc du dương.

Hòa cùng với tiếng nhạc còn có một giọng nữ mềm mại, nhẹ nhàng kêu gọi.

“Các bạn học sinh, dậy đi, các bạn học sinh, dậy đi...”

“Sau khi rửa mặt, xin mời các bạn đến nhà ăn dùng cơm, ăn sáng xong thì hãy nhanh chóng đến lớp học, bắt đầu tiết học buổi sáng nhé...”

Bên tai vang lên thanh âm “Két” “Két”, đó là tiếng động khi ván giường gỗ đơn sơ bị lay động.

Hạ Cảnh cảm thấy đầu mình hơi choáng, trong lúc nhấc nửa người lên, cậu để ý mình đang mặc một bộ... đồng phục mùa xuân mỏng manh có nền trắng viền xanh.

Phía dưới là một cái quần dài rộng thùng thình cùng bộ, cậu khó chịu nằm trong chăn, chỉ mới tỉnh lại được một phút thôi mà đã khiến người khác cảm thấy nóng bức.

... Phó bản hai sao, đơn sơ giống như trong tưởng tượng, chỉ là nếu ngay cả đồ ngủ cũng không cung cấp được một bộ thì cũng quá sơ sài rồi.

Hạ Cảnh trầm mặc một giây, xốc chăn lên, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Một ký túc xá gồm bốn giường.

Dưới giường là bàn học, tất cả mọi người ngủ ở giường trên.

Trừ cậu ra là có ba người nữa.

Một người tầm hai mươi tuổi, đeo một cái mắt kính, gầy gò, là một chàng trai có mặt mũi bình thường, lúc này đang mơ màng dụi mắt, ngơ ngác nhìn quanh phòng ký túc xá này.

Một người là tên đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen, giống như một con gấu, mặt mũi có phần hung dữ, đang cảnh giác đánh giá ba người còn lại.

Còn người kia thì ngủ ở giường đối diện Hạ Cảnh, đang giơ tay xoa trán.

Trông anh rất cao, có lẽ gần một mét chín, bả vai rộng lớn, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng lạnh, đôi mắt hoa đào có hơi mệt mỏi, cho thấy anh đang cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, tầm mắt thản nhiên lướt qua bọn Hạ Cảnh.

Bốn người, tất cả đều là người chơi.

Bốn người, bất kể tuổi tác lớn hay nhỏ, tất cả đều mặc đồng phục màu xanh tươi sáng.

...Nhìn vô cùng buồn cười.

Nhóc đeo kính là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh, cậu ấy hắng giọng: “Khụ...”

Hạ Cảnh, đôi mắt đào hoa, người đàn ông to như gấu đồng loạt tập trung vào người cậu ấy.

Nhóc đeo kính lập tức trở thành tiêu điểm, áp lực đột nhiên tăng lên.

Cậu ấy cười gượng nói: “Cái đó... Tôi chỉ muốn xuống giường đi tiểu vào buổi sáng, tôi không nhịn nổi nữa rồi, ha ha!”

Nói xong, cậu ấy lúng túng xuống giường.

Ba người kia: “...”

Hạ Cảnh cười khẽ, cũng di chuyển.

Người đàn ông to như gấu và đôi mắt hoa đào lập tức nhìn về phía Hạ Cảnh.

“Tôi cũng đi vệ sinh.” Hạ Cảnh ngước mắt, như cười như không: “Sao... muốn đi cùng hả?”

Đôi mắt đào hoa suy tư một giây, cũng xuống giường theo.

Người đàn ông to như gấu lia ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía anh.

Đôi mắt đào hoa cong môi, lười biếng nói: “Đừng xấu hổ, nếu muốn đi vệ sinh thì xuống xếp hàng, không cần phải nhìn tôi xin phép.”

Suýt chút nữa người đàn ông to như gấu bị nghẹn chết!

Ai cmn vào phó bản rồi mà còn có tâm trạng đi vệ sinh, ai cmn đi vệ sinh còn xấu hổ, ai cmn muốn xin phép cậu ta!

Lại nói, một đám vào phó bản, chuyện đầu tiên chính là đi vệ sinh, đây là kiểu hoạt động gì vậy trời!

Cuối cùng, người đàn ông to như gấu xếp vị trí thứ tư để đi vệ sinh.

Sự thật chứng minh, phản ứng sinh lý là thứ không thể ngăn được, trước khi anh ta vào phó bản, đúng thật là có uống hơi nhiều nước...

Hạ Cảnh và đôi mắt đào hoa chỉ đi toilet rửa mặt.

Nhìn chăm chú khuôn mặt ướt sũng của cậu trong gương, Hạ Cảnh nhớ lại cảm giác hôn mê lúc mới tỉnh lại, như có điều gì suy nghĩ.

Bốn người lần lượt nhanh chóng đi ra ngoài.

“Bên ngoài xuất hiện rất nhiều học sinh.” Trên cửa phòng ngủ có một cửa sổ nhỏ trong suốt, nhóc đeo kính nuốt nước miếng, căng thẳng quan sát tình hình bên ngoài, nói một cách quen thuộc: “Các đồng chí, nói như thế nào đây, kế tiếp chúng ta nên hành động ra sao?”

Đôi mắt đào hoa trực tiếp mở cửa, nhóc mắt kính bị dọa sợ hãi kêu lên một tiếng.

Trên hành lang, các học sinh NPC chỉ nhìn cậu ấy một cách hiếu kỳ rồi bỏ đi với vẻ mặt bình thường.

Lúc này ngoại trừ học sinh NPC ra, ở một phòng ngủ của góc nghiêng khác trên hành lang, còn có bốn học sinh đang đứng ở trước cửa phòng ngủ 417.

Bốn “học sinh” kia, theo thứ tự là hai cô gái, một chàng trai trẻ và một... bà cụ.

Trong đó có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thẳng đứng, vóc dáng hơi cao.

Một cô gái khác thì xõa tóc đến vai, mắt rất to, là kiểu khuôn mặt vô cùng ngọt ngào.

Hai cô gái dìu nhau, luôn dựa sát vào nhau, trên tay hai người còn cầm một con dao găm, căng thẳng nhìn những học sinh NPC đi ngang qua.

Ánh mắt của những học sinh NPC kia càng kỳ lạ và đề phòng hơn, như thể họ sẽ sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.

Bà cụ có mái tóc điểm bạc, dường như đôi mắt không được tốt lắm, bà ấy đang cố gắng nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt kia trông hơi mơ hồ.

Trên người bà ấy mặc đồng phục mùa xuân, nhìn không hài hòa chút nào.

Mà chàng trai trẻ còn lại... Cậu ấy “Á” một tiếng, lao tới ôm đôi mắt đào hoa ở bên cạnh đám người Hạ Cảnh, gào khóc nói: “Anh Ngưỡng, hóa ra anh ở phòng ngủ khác, lúc em mới tỉnh dậy không thấy anh đâu, em cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ vậy!”

Đôi mắt hoa đào được gọi là “anh Ngưỡng” đỡ lấy cậu ấy với vẻ mặt khó nói nên lời.

Nhóc đeo kính giật mình hỏi: “Sao ký túc xá này còn có chuyện nam nữ ở chung vậy?”

Một cậu trai ở cùng với ba người phụ nữ khác, chuyện này mà cũng được hả?

Nói đến đây, chàng trai ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng cảm thấy điều này hơi không thích hợp cho lắm, thật sự là khiến người khác xấu hổ quá mà!”

Đôi mắt hoa đào liếc xéo cậu ấy một cái, hiển nhiên không tin lời nói bậy bạ của cậu ấy, anh ghét bỏ đẩy cậu ấy ra, thản nhiên nói với hai nữ sinh đang cầm dao găm: “Cất dao găm vào trước đi, tôi không biết trước đó các người đã từng vào phó bản hai sao hay chưa nhưng kể từ phó bản hai sao trở đi, nó sẽ khác hoàn toàn phó bản một sao, không phải kiểu mới vô là trốn gϊếŧ quái vật.”

Hai nữ sinh sửng sốt, cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp thỏm nói: “À, đây đúng là lần đầu tiên chúng tôi vào phó bản hai sao...”

Các cô là những newbie bị hút vào thành phố Mặt Cười cách đây không lâu. Họ còn không có điểm tích lũy để mua đủ màn hình 3D, cũng không có con đường nào để thu thập thông tin. Họ chỉ biết rằng chỉ có một quy tắc vượt ải dành cho tất cả các phó bản trong thành phố Mặt Cười, đó là chém gϊếŧ quái vật.

Trước đây các cô đã trải qua phó bản một sao rồi, đều không ngoại lệ, mới bắt đầu thì đã bị quái vật tấn công, người chơi thì chạy trốn.

Cho nên trước khi xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ, các cô đã nắm chặt vũ khí trong tay, sợ quái vật bạch tuộc trên bìa phó bản sẽ trực tiếp lao tới đây khi họ mở cửa.

Nhóc đeo kính thấy hơi xấu hổ.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cậu ấy vào phó bản hai sao nhưng vừa rồi cậu ấy cũng mắc phải vấn đề giống hai nữ sinh này theo thói quen, không dám ra khỏi cửa ký túc xá.