Phòng An Toàn Trong Vô Hạn Lưu

Chương 6: Phòng An Toàn

Không có ai chú ý tới việc có một cậu thanh niên xuất hiện từ bên trong hành lang nhỏ hẹp.

Mặc dù chàng trai trẻ cao khoảng một mét tám, dáng người chuẩn như người mẫu nhưng khuôn mặt đó thật sự không hấp dẫn được bất kỳ ánh mắt nào.

Bảy ngày trôi qua... Không, đã quá bảy ngày rồi.

Phần lớn thời gian ở Phòng An Toàn là di chuyển theo phó bản, một ngày ở phó bản chỉ tương ứng với một giờ ở đại sảnh trò chơi.

Cho nên, Hạ Cảnh buồn chán ở trong Phòng An Toàn hơn bảy ngày.

Cuối cùng cũng được tới đại sảnh trò chơi lần nữa, cậu hít sâu một hơi, đồng tử trong đôi mắt nhỏ đen láy phát ra tia sáng nhỏ vụn.

Hạ Cảnh híp mắt cười, chậm rãi ngân nga, cất bước đi thẳng đến phòng đăng nhập.

Hiện nay phòng đăng nhập công cộng trong đại sảnh trò chơi có tổng cộng hơn một trăm phòng, sẽ tự động tăng giảm tùy vào số lượng người chơi trực tuyến.

Có không ít người chơi đứng rải rác trước phòng đăng nhập trống, do dự không dám vào.

Trong khu vực phòng đăng nhập này, có rất nhiều phòng bật đèn xanh, nghĩa là phòng “có người”.

Đột nhiên, trong đó có mấy căn phòng bị mở cửa từ bên trong, những người bước ra ấy, hoặc là cả người bê bết máu, hoặc là vẻ mặt tái nhợt, toàn thân đẫm mồ hôi, cũng có vài người khá ung dung, vẻ mặt bình thản.

Nhìn thấy những người này, sắc mặt những người chơi vẫn chưa đăng nhập biến đổi không ngừng.

Có người không muốn chần chừ nữa, nắm chặt nắm đấm, "Phanh" một tiếng, mở phòng đăng nhập, bước vào.

Có người trực tiếp sụp đổ, ôm đầu ngồi xổm xuống, liên tục niệm “A di đà phật”.

Hạ Cảnh hoàn toàn trái ngược với mấy người này, cậu đi thẳng tới phòng đăng nhập đang bật đèn đỏ, có nghĩa là phòng trống, mở cửa ra, bước vào.

Hình bóng thoáng qua của cậu đã thu hút không ít cái nhìn chăm chú đầy toan tính.

Sau khi cánh cửa nhỏ đóng lại, vật trưng bày duy nhất trong phòng đăng nhập, màn hình của cái máy giống như máy ATM sáng lên.

Nhiều kiểu phó bản khác nhau được hiển thị thành các ô nhỏ trên màn hình, mỗi trang có mười sáu cái phó bản, tổng cộng có sáu mươi hai trang.

Các phó bản được sắp xếp theo độ khó từ thấp đến cao.

Khi Hạ Cảnh nhìn thấy phó bản, cậu giống như một lữ khách trên sa mạc đã khát khô cổ họng từ lâu, cuối cùng cũng được uống nước, cả khuôn mặt tỏa sáng rực rỡ.

Sau khi đứng yên, cậu vô cùng thích thú trực tiếp bấm đến trang cuối cùng, sau đó lập tức nhướng mày.

Cũng không bất ngờ lắm.

Hôm nay vẫn không có phó bản bốn sao.

Cuối trang sáu mươi hai, phó bản cuối cùng vẫn là phó bản ba sao.

Hạ Cảnh trầm ngâm, lật về phía trước, đa số đều là phó bản ba sao. Lúc này góc trên cùng bên phải của hệ thống nhỏ đã hiển thị số “0”, tức là, hiện tại chưa có người chơi muốn đăng nhập vào phó bản này.

Sau khi người chơi tiến vào phòng đăng nhập thì sẽ tự động bị trừ hai điểm tích lũy, hơn nữa tiến vào phòng đăng nhập cũng không có nghĩa là chắc chắn có thể bắt đầu trò chơi phó bản.

Mỗi phó bản đều có yêu cầu về số lượng.

Nếu người chơi lựa chọn phó bản đang trống và sau khi đợi trong vòng ba giờ, phó bản này vẫn không đáp ứng được yêu cầu về số lượng người chơi thì phó bản sẽ tự động trục xuất người chơi ra.

Hai điểm tích lũy kia cũng sẽ bị lãng phí.

Rất nhiều newbie có rất ít điểm tích lũy, trong tình huống vẫn chưa hiểu rõ quy tắc ở phòng đăng nhập thì họ đã lãng phí hết toàn bộ điểm tích lũy, mất cơ hội tự do chọn lựa phó bản.

Thời hạn bảy ngày vừa đến, thành phố Mặt Cười sẽ tự động hút bọn họ vào bất kỳ phó bản nào, sống chết tùy số.

Hạ Cảnh cũng sẽ không tham gia vào phó bản trống, chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.

Cậu nghĩ ngợi một lát rồi triệu hồi màn hình 3D nhỏ của người chơi mà cậu đã mua bằng điểm tích lũy lúc trước.

màn hình 3D nhỏ xuất hiện trước mặt cậu, Hạ Cảnh bấm vào diễn đàn, thấy quá trời là bài post.

“Cắn răng chịu đựng mua màn hình 3D nhỏ, bây giờ tôi chỉ còn có mười điểm tích lũy thôi, có đại lão nào bằng lòng dẫn newbie kiếm điểm tích lũy hay không QAQ.”

“Có ai muốn nói về mấy phó bản bốn sao đã mở trước đó không?"

“Ngày hôm qua lúc bốn giờ chiều, thằng ngu bị mù một mắt của phó bản 《Loài người đi tìm cái chết》kia, mày con mẹ nó có bản lĩnh trộm đạo cụ của tao thì có bản lĩnh tới đại sảnh trò chơi solo với tao này!”

“Rốt cuộc cái Phòng An Toàn bí ẩn đó là cái gì vậy nhỉ? Có đại lão nào phổ cập khoa học cho newbie được không?”

“Newbie xin hỏi, cho đến nay có người nào thành công kiếm được một vạn điểm tích lũy, rời khỏi đây chưa...”

“Hôm nay có ít người quá nhỉ, từ nãy đến giờ vẫn chưa có ai vào phó bản ba sao hả?”

Hạ Cảnh nhanh chóng xem lướt qua, nhấn vào bài post cuối cùng.

Bài post được đăng lúc chín giờ sáng, đến bây giờ đã mười hai giờ trưa, vẫn không có ai hưởng ứng chủ thớt để cùng nhau vào phó bản ba sao.

Chỉ có hai người Hạ Cảnh và chủ thớt, còn lâu mới đủ số người chơi phó bản ba sao.

Trái lại Hạ Cảnh chẳng thấy thất vọng mấy, đối với cậu mà nói, chơi phó bản sao thấp cũng là chơi, đều có thể thu thập “Vật tư” là quái vật, giống nhau cả thôi.

Cậu dứt khoát đóng màn hình 3D lại, giơ tay lên, lựa chọn chuyên mục “Hôm nay mới tăng thêm”, tổng cộng có 13 phó bản hiện ra trước mặt Hạ Cảnh.

Trong đó có 10 phó bản một sao, 3 phó bản hai sao.

Trong phó bản hai sao, đã có đủ hai người, trò chơi đang tiến hành.

Chỉ còn lại duy nhất phó bản hai sao, với con số “8/9” được hiển thị ở góc trên bên phải.

Phó bản yêu cầu chín người chơi, lúc này đã có tám người chơi đăng nhập.

Hạ Cảnh chăm chú nhìn, lướt qua tên và bìa của phó bản này.

《Không cần suy nghĩ!》

Ở giữa bìa là một đám màu đen vặn vẹo, có mấy cái xúc tu mọc ra từ đám ấy, khá giống bạch tuộc. Trên mặt quái vật có đôi mắt híp lại cười cong lên như trăng lưỡi liềm, cùng với một cái miệng trắng bệch đáng sợ.

Cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, dường như có thể thấy được một khuôn mặt vặn vẹo của con người từ mặt trước con quái vật này.

Hạ Cảnh híp mắt.

Khuôn mặt người kia như tự động xuất hiện trên trang bìa, hoặc giống như ảo giác do nhìn chăm chú, khiến người ta khó có thể phân biệt được.

Hạ Cảnh nhanh chóng dời sự chú ý.

Bối cảnh phía sau quái vật chính là những cảnh tượng rải rác của cuộc sống hàng ngày, bao gồm văn phòng rộng lớn, siêu thị đông đúc, đường xá rộng rãi, căn nhà ấm áp, trường học lớp học, vân vân...

Trong chốc lát khiến người khác không thể tìm được quy luật nào.

Thông tin rất đứt đoạn.

Ừm.

Chọn cái này vậy.

Hy vọng nó sẽ thú vị một chút.

Nghĩ như thế, Hạ Cảnh cười nhẹ nhấn vào bìa của phó bản, cậu lập tức rơi vào một vùng tăm tối.