"Anh ơi, anh đọc tiếp đi mà, thật đấy, em đảm bảo hay lắm luôn!"
"Không đọc, chỉ cần cái tình tiết em viết anh chết ngay chương một là đủ hiểu rồi, anh không đánh em là may lắm rồi đấy, còn muốn anh đọc tiếp, không có cửa đâu!"
Hứa Như An bất lực nhìn cô em gái đang ra sức làm nũng với mình, thật sự là không còn cách nào khác. Em gái cậu, Hứa Như Mộng, là một nhà văn mạng có chút tiếng tăm, gần đây vừa viết xong một cuốn tiểu thuyết, nói là cuốn tiểu thuyết thành công nhất từ trước đến nay của cô nhóc, nhất định phải để cậu đọc một lần, sau đó cho cô nhóc biết cảm nghĩ. Vấn đề là, khi cậu đọc xong chương một, cậu phát hiện ra có một nhân vật trùng tên với mình, nhưng lại là một nhân vật quần chúng, còn là một đứa trẻ ba tuổi bị bỏ rơi bên đường. Đáng ghét hơn là, sự tồn tại của nhân vật này chỉ là để làm nổi bật vầng hào quang tốt đẹp của nữ chính. Cuối cùng nhân vật này còn chết dưới tay một trong những phản diện phụ của phụ, sống chưa nổi một chương!
"Thôi được rồi, anh đọc hết là được chứ gì! Anh đọc ngay đây, em đừng lắc nữa, lắc nữa là anh ói ra bây giờ!"
Để không bị em gái hành hạ, Hứa Như An đành phải đọc tiếp cuốn tiểu thuyết. Mất gần một ngày, Hứa Như An cuối cùng cũng đọc xong toàn bộ cuốn tiểu thuyết, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu vẫn không nhịn được mà bắt đầu chê bai.
"Cả một gia đình toàn phản diện và vai phụ mà đấu không lại một nam chính mới nổi? Giả trân quá thể, đúng là có vầng hào quang nam chính mà, chỉ là kết cục của những kẻ phản diện trong này có hơi bi thảm quá nhỉ?"
Sau khi chê bai xong, Hứa Như An mới phát hiện ra em gái đã ngủ thϊếp đi trên ghế sofa. Cậu xoa xoa mi tâm, thở dài, đây là em gái ruột, nếu không thì đã làm gì được chứ, chỉ có thể cưng chiều thôi. Đắp chăn cho em gái xong, Hứa Như An cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ đột nhiên trước mắt tối sầm, ý thức cũng biến mất.
"Em trai, tỉnh dậy đi, em không sao chứ?"
Trong cơn mê man, Hứa Như An mơ hồ nghe thấy giọng ai đó đang nói bên tai. Hứa Như An cố gắng mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú của một người phụ nữ, người phụ nữ đang lo lắng nhìn cậu. Hứa Như An cảm thấy toàn thân đau nhức, không còn chút sức lực nào, cậu cố chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, nhìn xung quanh. Đây là đâu? Cậu không phải đang ở nhà sao?
"Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"
Hứa Như An phát hiện ra giọng nói của mình có chút non nớt, rất khác so với giọng nói thường ngày của cậu.
"Em trai, em thấy thế nào rồi? Bây giờ em đang nằm trong con hẻm nhỏ ở đầu phố Tây, chị thường đến đây cho mèo hoang ăn, lúc nãy đến đây thì thấy em nằm bên đường toàn thân đầy thương tích."
Toàn thân đầy thương tích? Chẳng trách cơ thể lại đau đớn như vậy, nhưng tại sao cậu lại ra nông nỗi này? Phố Tây là chỗ nào?
"Em trai, em còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không? Em có biết số liên lạc của ba mẹ không? Chị có thể giúp em liên lạc với ba mẹ để họ đến đón em."
Ba mẹ của Hứa Như An đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi cậu mười sáu tuổi, chỉ còn lại cậu và em gái nương tựa lẫn nhau.
"Ba mẹ em mất rồi, em chỉ còn..."
Chưa kịp nói hết ba chữ "một đứa em gái", người phụ nữ đã che mặt khóc nức nở.
"Hu hu... Em trai, ra là em là trẻ mồ côi, trách sao..."
Khoan đã, người phụ nữ này bị sao vậy? Sao cậu lại là trẻ mồ côi, cô còn chưa nghe cậu nói hết câu nữa mà!
"Em trai, chị tên là Tô Lãnh Yên, là giáo viên Trường Mầm non Thiên Thần, em yên tâm, chị sẽ đưa em đến bệnh viện, đợi em khỏi rồi, chị sẽ đưa em đến trại trẻ mồ côi."
Em trai? Giáo viên trường mầm non Thiên Thần? Tô Lãnh Yên? Trại trẻ mồ côi?
Chờ đã, sao những từ này quen thuộc thế nhỉ?
Hứa Như An đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không biết là không ổn ở đâu.
"Em trai, em tên gì?"
"Hả? Ah, em tên là Hứa Như An."
Tô Lãnh Yên cẩn thận bế Hứa Như An lên, dịu dàng xoa xoa đầu nhỏ của cậu, vừa đi vừa nói sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
Lúc này, Hứa Như An rốt cuộc cũng nhận ra điều không ổn là gì, cậu, một thanh niên hai mươi ba tuổi lại bị một người phụ nữ gầy yếu bế lên!
Cơ thể cậu bị thu nhỏ lại! Không đúng! Nói chính xác là cậu đã biến thành một cậu bé!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cậu lại biến thành trẻ con? Cậu đang nằm mơ sao?
Ngay lúc Hứa Như An đang ngơ ngác, Tô Lãnh Yên ôm cậu đυ.ng phải một người đàn ông vóc dáng cao lớn, Tô Lãnh Yên suýt chút nữa thì ngã.
"Lãnh Yên? Không ngờ lại gặp em ở đây, chúng ta thật là có duyên!"
"Hứa Trạch Thụy? Sao anh lại ở đây?"
Nghe thấy cái tên Hứa Trạch Thụy, Hứa Như An giật bắn mình, không thể trùng hợp như vậy chứ?