Ta Ở Cổ Đại Làm Xây Dựng

Chương 8: Xây nhà

thành thị xây dựng nhiệm vụ một : Vì Các Cư Dân Xây Dựng Căn Nhà Đầu Tiên

Đoạn Xu Bạch suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn xung quanh để chắc chắn không ai đang theo dõi. Hắn lấy từ kho hệ thống ra một bộ vật liệu gỗ, rồi cưỡi ngựa trở về. Trên đường, hắn dùng cành cây tạo ra dấu vết như bị xe ngựa đi qua, sau đó quay lại Dương Thành để tìm người cùng giúp dựng nhà.

Đoạn Xu Bạch dẫn theo hơn hai mươi anh em và hai thợ thủ công từ Dương Thành tới khu vực Tân Dương Thành để dựng nhà.

Trương Trường Nhạc rất do dự: “Tướng quân, người thật sự tính toán xây dựng một Tân Dương Thành mới ở đây?”

Đoạn Xu Bạch ra vẻ cao thâm, gật gật đầu: “Đúng vậy, xây dựng một Tân Dương Thành thuộc về chúng ta.”

Sau đó, hắn tổ chức một nhóm người và dùng kinh nghiệm làm huấn luyện viên để khích lệ và tẩy não họ. Ban đầu, hắn dụ dỗ và khen ngợi họ là những người tinh anh, cảm ơn họ đã nguyện ý theo hắn không ngại khổ sở đến Dương Thành. Sau đó, hắn tiếp tục khích lệ bằng những lời nói về tương lai tưởng tượng, xây dựng căn cứ địa của họ và sống cuộc sống hạnh phúc.

Trương Trường Nhạc cùng những người khác bị hắn nói làm cảm động đến mức khóc lóc, họ thậm chí thề sống chết trung thành với Đoạn tướng quân. Ngay cả hai thợ thủ công từ Dương Thành cũng nhập diễn rất sâu, Đoạn Xu Bạch cười mỉm và nói: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Hơn hai mươi người cộng với hai thợ mộc, sau một ngày họ dựng xong dàn giáo, ba ngày sau, căn nhà đầu tiên của Tân Dương Thành cũng hoàn thành. Lúc này, đã có 50 người đến khu vực này và dựng thêm vài lều trại.

Hệ thống cung cấp vật liệu gỗ rất tốt, được xử lý bằng phương pháp bí mật, vật liệu gỗ có khả năng chống nước và chống cháy tốt. Căn nhà gỗ hai tầng từ xa trông rất tinh xảo và đẹp mắt. Bên trong, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, làm sáng rực đại sảnh. Vật liệu gỗ tạo ra không gian tươi mát, đứng bên trong cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

Cầu thang từ tầng một lên tầng hai được khắc hoa văn đẹp mắt, độ cao của cầu thang phù hợp, chỉ tiếc rằng với Đoạn Xu Bạch, nó có chút thấp. Tuy nhiên, hắn có thể một lần bước lên hai bậc. Tầng hai có ba phòng và một hành lang dài, đứng ở hành lang có thể ngắm nhìn dãy núi phong cảnh.

Căn biệt thự gỗ hai tầng cổ điển, Đoạn Xu Bạch rất hài lòng với thành quả lao động của mình. Cấu trúc gỗ với mùi hương dễ chịu, ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, sống trong căn nhà này chắc chắn rất thoải mái.

“Căn nhà này thật đẹp quá.” Thợ thủ công từ Dương Thành cảm thán khi xem xét từng chi tiết của ngôi nhà.

“Ai đã thiết kế căn nhà này thật tài giỏi.”

Đoạn Xu Bạch sờ sờ mũi: “Ta cũng không biết ai đã thiết kế nó.”

Hệ thống cung cấp bản vẽ rất tốt, cấu trúc chắc chắn và bền vững, ngay cả hai thợ thủ công cũng nói rằng họ muốn sống trong những căn nhà như vậy. Đoạn Xu Bạch quyết định giữ căn nhà đầu tiên cho mình và bắt đầu xây dựng nhà ở cho binh lính. Với kinh nghiệm từ căn nhà đầu tiên, Đoạn Xu Bạch cùng các thợ thủ công thảo luận và cải tiến bản vẽ, bỏ đi phòng bếp và thiết kế lại một căn nhà gỗ hai tầng với mỗi tầng ba phòng.

Đoạn Xu Bạch kế hoạch sử dụng những căn nhà này làm ký túc xá cho binh lính, mỗi phòng ở tầng dưới chứa sáu người, tầng trên mỗi phòng chứa bốn người, tạo thành kiểu giường tầng và bàn. Như vậy, một căn nhà gỗ nhỏ có thể chứa tới 30 người.

【Đạt được khen thưởng: Một ngàn cân bột mì, một trăm cân hạt giống lúa, 50 cân hạt giống bắp, 50 cân hạt giống khoai tây.】

【Thành thị xây dựng nhiệm vụ hai: Thành thị có mười căn nhà.】

Nhiệm vụ khen thưởng trực tiếp xuất hiện trong kho hệ thống. Một ngàn cân bột mì như một ngọn núi nhỏ, nhưng Đoạn Xu Bạch vui mừng nhất là hạt giống bắp và khoai tây. Hắn biết khu vực này chưa có hai loại cây trồng này. Bắp và khoai tây đều có năng suất cao, với hai loại cây này, Dương Thành sẽ có nhiều lương thực hơn, và dân chúng không còn lo đói.

Đoạn Xu Bạch hy vọng nhiệm vụ sau này sẽ cung cấp thêm nhiều hạt giống. Hắn đã lựa chọn khu vực Tân Dương Thành để xây dựng thành phố sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Tân Dương Thành có địa thế rộng lớn, xung quanh là những dãy núi liên miên. Đoạn Xu Bạch kế hoạch sau khi xây dựng xong nhà, hắn sẽ dẫn người khai hoang đất, tu sửa ruộng bậc thang, biến khu vực này thành một kho lúa lớn.

“Tướng quân thật lợi hại, thần thương vô địch, đánh bay hai tên tặc đầu…” Trong phòng, Thu Nhiên kể lại những câu chuyện nghe được trên phố cho Tiêu Ngọc Hòa đang nằm trên giường.

Những câu chuyện về Đoạn Xu Bạch tiêu diệt tham quan, trừ trộm cướp lan truyền khắp Dương Thành.

“Hắn có thật lợi hại như vậy?” Tiêu Ngọc Hòa còn chưa khôi phục hoàn toàn, nằm trên giường hoài nghi nói.

“Đương nhiên rồi, cô gia rất lợi hại.”

Tiêu Ngọc Hòa nheo mắt: “Ngươi gọi hắn là cô gia?”

Thu Nhiên cười nói: “Công tử, ngài xem cô gia đối với ngài rất tốt. Khi ngài bị bệnh, ngài luôn ở bên cạnh chăm sóc, đưa canh và thuốc, hiếm có người săn sóc như vậy.”

Tiêu Ngọc Hòa nhớ lại thời gian mình sốt cao, quả thực có người luôn bên cạnh chăm sóc, người đó rất ấm áp và nói chuyện đặc biệt ôn nhu. Cậu nén cười, sau một lúc lâu nói: “Nhưng ta không thích hắn, một kẻ chỉ có sức mạnh như bò.”

Tiêu Ngọc Hoàn thiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mới có bao lâu mà ngươi đã đứng về phía hắn rồi.”

Thu Nhiên khuyên: “Công tử, cô gia đối với ngài thật lòng, chỉ nhìn trúng mỗi ngài mà thôi.”

Tiêu Ngọc Hoàn nghi hoặc: “Nói sao cơ?”

Thu Nhiên giải thích: “Tướng quân đối công tử rất si tình, cam nguyện cưới ngài làm chính thê, so với biểu thiếu gia thì tốt hơn nhiều. Biểu thiếu gia nói thích ngài, nhưng cuối cùng cũng cưới con gái của Hòa đại nhân làm vợ.”

Người Thu Nhiên nhắc đến là biểu thiếu gia Thành Hải Tường, là người theo đuổi Tiêu Ngọc Hoàn nồng nhiệt nhất ở kinh thành, cậu chính là thích nhất kiểu công tử tài hoa như hắn.

Tiêu Ngọc Hoàn gật đầu, xem như đồng ý lời của Thu Nhiên, Thu Nhiên cười rồi tiếp tục nói: “Công tử cùng tướng quân hôn sự là Hoàng Thượng tự mình ban hôn. Nói không chừng tướng quân thích cậu nhưng ngượng ngùng không dám nói, nên mới nhờ Hoàng Thượng ban hôn. Ngươi xem dọc đường đi, ngài ấy đối xử với công tử rất tốt, hơn nữa cô gia còn giữ mình trong sạch, một hai tháng nay, cũng chưa thấy ngài ấy cùng người phụ nữ nào khác thân mật. Dù gặp mỹ nhân trên đường, ngài ấy cũng không liếc nhìn thêm lần nào.”

“Cho nên, công tử đã gả cho cô gia, đừng bắt bẻ nữa, hãy sống thật tốt cùng cô gia thôi.”

Tiêu Ngọc Hoàn trầm mặc một lát, ngập ngừng nói: “Nếu hắn thật sự thích ta như vậy, thì ta cũng miễn cưỡng đối tốt với hắn một chút.”

Tiêu Ngọc Hoàn nhớ lại ngày thành thân, khi cậu ném đồ vật không cho hắn chạm vào, Đoạn Xu Bạch không hề tức giận, có lẽ là vì tình cảm của hắn dành cho cậu sâu đậm mà không biết biểu đạt như thế nào. Dọc đường đi, tuy Đoạn Xu Bạch bề ngoài không nóng không lạnh với cậu, nhưng kỳ thật cũng đối xử khá tốt.

Loại mãng phu này, thật khó hiểu phong tình.

“Công tử, ngươi nghĩ như vậy là tốt rồi.”

Tiêu Ngọc Hoàn chớp mắt, nhéo góc áo, nhỏ giọng: “Vậy ngươi lại kể cho ta nghe những chuyện đó.”

Thu Nhiên ngơ ngác: “Công tử? Chuyện gì?”

Tiêu Ngọc Hoàn ném một cái gối mềm qua: “Không cần giả vờ không biết.”

Đoạn Xu Bạch cưỡi ngựa nửa canh giờ từ Tân Dương Thành trở lại Dương Thành, dừng ngựa trước cổng phủ Đoạn, vừa uống mấy ngụm rượu từ túi rượu vừa bước vào. Mấy ngày nay hắn luôn bận rộn giữa Dương Thành và Tân Dương Thành, rất nhiều việc phải hắn xử lý. Hai trăm người bị bắt đã được vận chuyển đến Tân Dương Thành, Đoạn Xu Bạch cho họ cải tạo lao động, chặt cây, xây nhà, làm đường, đẩy nhanh xây dựng Tân Dương Thành.

Từ ngày hắn hiển lộ thần uy, nhiều thanh niên Dương Thành muốn gia nhập quân đội của hắn. Đoạn Xu Bạch tự mình tuyển chọn, tìm ra hai trăm người, đội ngũ tư quân nay đã có hơn bốn trăm người.

Đoạn Xu Bạch vừa vào cửa, thấy trong phủ đông người, bọn họ bận rộn dọn dẹp, Tiêu Ngọc Hoàn nhanh nhẹn chỉ huy hạ nhân: “Bình hoa này tạm để ở đây, bảng hiệu này gọi người đổi đi... Ai ai ai, chỗ này đặt mấy chậu hoa.”

Mấy ngày trước còn ốm yếu, giờ Tiêu Ngọc Hoàn đã khôi phục sức sống, vênh mặt chỉ huy mọi người sửa sang lại nhà cửa. Từ khi phủ này trở thành nơi cậu sống, Tiêu Ngọc Hoàn tự nhiên muốn trang trí lại cho hợp ý mình.

Đoạn Xu Bạch cầm túi rượu, bước đến gần Tiêu Ngọc Hoàn, chỉ vào cái bình hoa, thuận miệng hỏi: “Cái này vì sao muốn đổi, xấu lắm sao?”

Bình hoa có họa tiết lục sĩ nữ đồ, hồng hồng lục lục, ngũ sắc rực rỡ.

Tiêu Ngọc Hoàn quay đầu, bệnh đã khỏi, sắc mặt hồng hào, môi đỏ tươi, làn da tinh tế như quả vải, giữa mày chu sa điểm xuyết linh khí, mắt long lanh, nghe Đoạn Xu Bạch nói, mắt cậu tối sầm, nhìn bình hoa giận dữ: “Xấu, tục tằng. Tên cẩu quan Tần Hải Châu thật đúng là nhà giàu mới nổi, trang trí nhà cửa cũng tục tằng.”

Đôi mắt đẹp của Tiêu Ngọc Hoàn nhìn chằm chằm hắn, như chất vấn: Ngươi cũng thấy đẹp sao? Ngươi cùng Tần Hải Châu giống nhau, khẩu vị tục tằng.

Đoạn Xu Bạch thật không thấy có gì không tốt, bình hoa là bình hoa, giường nệm là giường nệm, có thể sử dụng là được. Hắn sờ mũi, buông tay: “Được được, ta tục tằng, cậu thích sao thì làm vậy. Ta sẽ phái thêm người giúp, muốn đổi thành gì cũng được, tùy cậu.”

Hắn lần này trở về, thật ra muốn hỏi Tiêu Ngọc Hoàn có nguyện ý cùng hắn đến Tân Dương Thành cư trú. Bên đó đang xây dựng, công việc ở Dương Thành sắp xong, Đoạn Xu Bạch không thể mãi chạy qua lại giữa hai nơi. Lần này trở về, hắn tính toán chuyển đến tiểu lâu ở Tân Dương Thành.

Nhìn Tiêu Ngọc Hoàn, câu hỏi chưa kịp thốt ra, trong lòng hắn đã có đáp án.

tui trả hết chương hôm nay tui nợ nha, một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của NHT Chang đã ủng hộ đề cử mình