Tôi Rất Thông Minh

Chương 4

Chu Diệp sợ ngây người, gương mặt xinh đẹp dính đầy bánh kem, trông thật thảm hại.

Đây là điều con bé đáng được nhận, con bé cũng thường đối xử với tôi như vậy mà.

Tôi là người làm việc chăm chỉ trong nhà, tôi là tên hề có chỉ số thông minh ít ỏi, cha mẹ sai khiến tôi, em gái cũng coi thường tôi, luôn luôn bắt nạt tôi.

Chỉ bôi bánh kem lên mặt như vậy là còn nhẹ đấy!

"A!" Con bé hét lên một tiếng, xoay đầu lao về phía ghế sofa, "Cha mẹ, chị bị điên rồi, mắt của con, mắt của con đau quá đi!"

Mắt của con bé hoàn toàn không sao, nhưng vẫn cứ thích giả vờ.

Cha mẹ tôi tức giận, đứng dậy định xử lý tôi.

Nhưng một cuộc điện thoại gọi đến, cha tôi vừa nghe đầu bên kia nói xong, sắc mặt liền thay đổi: "Gì cơ? Trạm chuyển phát nhanh phía nam thành phố bị cháy à? Còn bị thương hai người? Các người quản lý cái kiểu gì vậy!"

Mẹ tôi cũng hoảng hốt: "Cháy rồi? Chuyện gì vậy? Đó là trạm lớn nhất của chúng ta đó!"

"Đừng nói nữa, mau đi xem đi, hàng hóa bị cháy hết, còn có người bị bỏng, cái này phải bồi thường biết bao nhiêu tiền cơ chứ!" Cha tôi quay đầu chạy ra ngoài, mẹ tôi vội vàng theo sau.

Tôi vô cùng thờ ơ, vì tôi biết đó là hệ thống đang trả lại tài sản cho tôi.

Những tài sản đó là của tôi, ba mẹ chỉ là người quản lý tạm thời mà thôi.

Giờ trạm chuyển phát nhanh bị cháy, tài sản bị mất đó chắc chắn sẽ quay về tay tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, không thèm để ý đến Chu Diệp đang hoảng loạn, chạy thẳng xuống tiệm vé số dưới lầu.

Tôi có dự cảm, tôi chắc chắn sẽ trúng giải độc đắc!

4

Bởi vì cha mẹ đã mất đi tài sản, nên tự nhiên tôi sẽ nhận được tài sản.

Vì hệ thống đã từng nói, tài sản mà tôi đổi được bằng trí thông minh sẽ không còn do ba mẹ quản lý nữa.

Vì vậy, tôi quyết định đi mua vé số, chắc chắn sẽ trúng giải độc đắc!

Để có kết quả nhanh, tôi mua vé cào.

Ông chủ nói giải thưởng lớn nhất là hai mươi vạn, trong thành phố vẫn chưa có ai trúng.

Tôi nhanh chóng cào, từng con số hiện ra trước mắt.

Số trúng thưởng của tấm vé cào này là 08, tôi vừa nhìn chằm chằm vừa cào, đến cuối cùng, số 08 hiện ra.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông chủ mập bên cạnh đã hét lớn: "Á đù!"

Tôi giật mình, cũng nhanh chóng phản ứng lại, tôi đây là...

"Trúng rồi?" Tôi hỏi ông chủ.

Ông chủ miệng ngậm điếu thuốc, ghé đầu sát lại nhìn thêm vài lần, khói thuốc phả ra từ mũi, ông ấy gật đầu: "Trúng rồi, trúng hai mươi vạn, em gái thật trâu bò!"