Cuộc Đời Của Một Con Chó

Chương 3

Vì vậy, khi làng làm bánh bao để chuẩn bị đón Tết, tôi lập tức trộm hai cái bánh bao nhân thịt, chạy về chia cho Đại Bạch, mỗi con một cái.

Đại Bạch ăn rất ngon, chúng tôi nằm đối diện nhau, gặm bánh bao. Khi ăn đến phần nhân, nước miếng của Đại Bạch chảy ra, nó không ăn vỏ bánh bao nữa, mà chỉ ăn nhân. Sau đó, nó cướp bánh bao của tôi, uy hϊếp tôi không được lại gần, rồi ăn hết nhân bánh, tôi chỉ được ăn vỏ bánh của hai cái bánh.

Đại Bạch đúng là một con chó tham ăn.

Nhưng tôi không ngờ, đó là lần cuối tôi được ăn cùng Đại Bạch.

Tối hôm đó, có một người rất kỳ quái đến, nhìn thấy hắn ta từng bước tới gần căn nhà, tôi và Đại Bạch sủa như điên. Sau đó người đó ném ra rất nhiều thịt, thịt rất thơm.

Đại Bạch lập tức im lặng, cúi đầu ăn hết những miếng thịt đó, không để ý đến sự ngăn cản của tôi, cũng không cho tôi lại gần.

Buổi tối đó, Đại Bạch đã chết ngay trước mặt tôi. Người lạ kia định lại gần chạm vào Đại Bạch, tôi đã lao tới và cắn hắn, sau đó liền bị hắn đánh bằng cây gậy trong tay. Rất đau, nhưng tôi không muốn hắn mang Đại Bạch đi, nên vừa sủa vừa chạy quanh hắn.

Cuối cùng anh và mẹ anh cũng phát hiện ra.

Anh là người rất dễ mềm lòng, anh ôm Đại Bạch khóc rất lâu, tôi đứng bên cạnh, dụi đầu vào người anh, liếʍ tay anh để an ủi. Ngày hôm sau, bố anh trở về, lột da Đại Bạch, mời bạn bè ăn thịt chó.

Anh khóc đỏ cả mắt, ôm tôi rồi đóng mạnh cửa phòng lại.

Anh vừa ôm tôi vừa hỏi: "Nuôi nấng một con chó nhiều năm như vậy, sao họ lại có thể nhẫn tâm ăn nó?"

Bởi vì chúng tôi chỉ là con chó thôi.

“A Hoàng, từ sau này, những thứ không phải do người nhà anh cho, em tuyệt đối không được ăn.”

Tôi dụi đầu vào người anh.

Ừm, những thứ do người khác cho, tôi tuyệt đối sẽ không ăn.

2

Một năm nữa lại trôi qua, vẫn là vào mùa đông, tôi gặp phải tình huống tương tự như Đại Bạch.

Người đó rất đáng sợ, là một tên chuyên bán thịt chó. Khi hắn cầm cây kẹp sắt đã được mài nhọn đâm về phía tôi, tôi chỉ kịp lùi lại hai bước, chân bị đâm thủng một lỗ chảy máu. Sau đó, có một người dân trong làng đi ngang qua, nên hắn bỏ chạy.

Tôi nhân cơ hội đó liền chạy về nhà. Vì không thở nổi, tôi dừng lại ba lần trên đường về, mỗi lần dừng lại, dưới chân đều có một vũng máu.

Sao lại có nhiều máu thế này? Vừa đau vừa choáng, tôi bắt đầu sợ hãi, tôi phải đi tìm anh. Không dám nghỉ lâu, tôi hít thở vài cái rồi tiếp tục chạy. Khi về đến nhà, ông bà của anh đang ở trước cửa, tôi trực tiếp chạy lên lầu, chạy đến bên cạnh anh, lúc này anh đang làm bài tập, tôi cắn vào ống quần của anh.