Vạn Người Ghét Drama Queen Kết Hôn Cùng Đại Lão

Chương 1

Bối cảnh giả tưởng hiện đại / Chấp nhận hôn nhân đồng giới.

Ánh đèn nóng bỏng bao quanh chiếc đèn chùm pha lê sang trọng, mỗi mảnh pha lê hình thoi lấp lánh dưới ánh sáng, tạo nên khung cảnh ấm áp hạnh phúc trong phòng khách.

Trình An khoác lên mình bộ trang phục từ bộ sưu tập mùa xuân của Dior, giơ tay vuốt tóc toát ra khí chất ngôi sao hạng A kiêu kỳ. Chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe của hắn là phiên bản giới hạn toàn cầu, chỉ có một người sở hữu ở Trung Quốc.

Người quản lý bên cạnh cười toe toét đưa chiếc hộp trang sức màu đen cho mẹ Trình.

"Mẹ, quà mừng năm mới dành cho mẹ." Trình An mỉm cười.

Mẹ Trình mở hộp trang sức, một chiếc vòng cổ kim cương ngọc lục bảo chất lượng cao xuất hiện trước mắt bà ta, "Cảm ơn con, đắt lắm phải không?"

Trình An tỏ ra thờ ơ, "Bạn trai mua đấy, để lấy lòng mẹ, vài chục triệu thì có là gì."

Mẹ Trình đặt hộp trang sức xuống, âu yếm nắm tay Trình An, thở dài: "Gia đình chúng ta ngày càng sa sút, may mà có con, có thể hỗ trợ chút đỉnh."

Trình An nhẹ nhàng đáp lời, ánh mắt hướng về phía tầng trên, ẩn ý: "Cái thứ ở gác mái, còn giữ nó làm gì?"

Mẹ Trình nhìn thấy ánh mắt tò mò của quản lý Trình An, thì thầm nhắc nhở: "Còn hữu dụng, chuyện này để sau rồi nói."

Trình An dường như rất ghét bỏ "cái thứ" kia, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Biệt thự của nhà họ Trình theo phong cách kiến trúc châu Âu, được tân trang lại cách đây 5 năm cho phù hợp với sở thích của Trình An. Giới thượng lưu của Tân Thành đều ít nhiều nghe được rằng nhà họ Trình hết lòng yêu thương con trai, dốc hết sức để bồi dưỡng hắn.

Những năm gần đây, nhà họ Trình sa sút, thiếu gia nhà họ Trình lại thành công rực rỡ trong giới giải trí, không chỉ kết giao được với nhà họ Phương danh tiếng, còn mở vài công ty quản lý và công ty truyền thông mới, kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng không ai biết rằng, ở gác mái tầng cao nhất của nhà họ Trình, có một tiểu thiếu gia ngốc không ai quan tâm, vạn người ghét...

"Tiểu thiếu gia, đến giờ ăn rồi." Quản gia cẩn thận bưng khay thức ăn, cúi người đặt nhẹ nhàng trước cửa, đưa tay gõ nhẹ hai cái vào cánh cửa gỗ của gác mái.

Bên trong không có bất kỳ phản hồi nào.

Quản gia đã quen với chuyện này, lại gõ nhẹ vài cái, dường như đã chuẩn bị tinh thần để bên trong mắng mỏ, nhưng lần này vẫn không có tiếng động nào.

Nữ giúp việc A Văn đi ngang qua quản gia, trợn mắt nhìn cánh cửa gỗ gác mái, "Chú Lưu, thôi đi, tính nết của cậu ta chú còn không biết sao, chẳng ra hình dạng gì, còn tự cho mình là một thiếu gia, tính khí kiêu căng, động một tí là ném đồ, khó chịu vô cùng."

Người ở trong gác mái cần được đưa thức ăn đúng giờ và cung cấp quần áo sạch đẹp thường xuyên.

Và trong nhà họ Trình, chỉ có quản gia là nguyện ý làm công việc này. Người bên trong tính nết quá tệ, không thể giao tiếp bình thường, tinh thần lúc tỉnh lúc mê, những người giúp việc khác đều sợ giao tiếp với người đó.

Quản gia nhíu mày: "Trong phòng không có động tĩnh, không biết liệu tiểu thiếu gia bị bệnh không?"

A Văn bĩu môi: "Tiểu thiếu gia? Chú Lưu, chú có phải già rồi không, nhà họ Trình chỉ có một thiếu gia Trình An, cái thứ điên rồ ngu ngốc kia cũng xứng đáng được gọi là thiếu gia?"

Nét mặt quản gia thoáng buồn bã, thử gõ nhẹ cánh cửa gỗ lần cuối nhưng không nhận được hồi âm, ông nhìn sâu vào cánh cửa gỗ rồi rời đi.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có một ô cửa sổ vuông duy nhất, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi xuống sàn nhà, bụi bặm trong không khí lơ lửng chuyển động, vài cây sen đá ngọc và ô giấy dầu được đặt ở mép tủ, dưới ánh trăng trông thật tiêu điều.

Một chàng trai áo trắng đang nằm trên tấm thảm mềm mại.

Cậu là Trình Phạm, tiểu thiếu gia của nhà họ Trình.

Đôi chân lộ ra của Trình Phạm trắng đến đáng sợ, gầy gò và mảnh khảnh.

Ánh sáng và bóng tối của ánh trăng giao nhau trên đôi mắt cậu, cậu đưa ngón tay gầy guộc lên đón ánh trăng, những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên gương mặt xanh xao vô lực rơi xuống tấm thảm.

Trình Phạm luôn nghĩ rằng, mình bị nhốt trên gác mái là do đầu óc ngu đần, tính cách ngớ ngẩn, không xứng với thân phận của nhà họ Trình.

Nhưng ít nhất mẹ vẫn luôn yêu thương cậu và bà cũng có nỗi khổ tâm riêng, nếu không thì thiết bị và tiện nghi trong phòng sẽ không sang trọng như vậy, cái ăn cái mặc đều là tốt nhất. Vì vậy, cậu rất coi trọng những thứ này, khi những người giúp việc có chút qua loa, cậu sẽ nổi giận bất chấp hậu quả.

Đó là tất cả tình yêu của mẹ dành cho cậu, không thể ít hơn.

Đôi khi đầu óc tỉnh táo, cậu sẽ đập cửa gọi tên mẹ, mẹ cũng thỉnh thoảng đáp lại cậu, chỉ là bà ta chưa bao giờ bước chân vào gác mái.

Thế nhưng sáng sớm hôm nay, chút hy vọng và ánh sáng le lói trong lòng cậu đã hoàn toàn vụt tắt.

Tối qua chú Lưu quên khóa cửa gác mái, cậu lặng lẽ bước ra khỏi gác mái đã giam cầm mình suốt 5 năm, căng thẳng như một con chim non hoảng sợ.