Từ Diễn Thành Thật

Chương 19

Cậu phối hợp ha hả cười hai tiếng. Trên thực tế, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh của Trần Mục Dương, vẻ mặt, tư thế, ánh mắt, ngữ khí nói chuyện của hắn, toàn bộ đều là con người đáng ghét kia!

“Sau đó gã đành phải gọi người đến cứu mình.” Jason nghĩ là cậu hưởng ứng liền kể nốt, rồi bảo: “Đúng rồi, đừng có kể với người khác đấy nhé, gã là MC nổi tiếng hơn chúng ta nhiều!”

Tô Cách gật gật đầu, loại bát quái thiếu muối này đương nhiên nghe một lần là quên luôn.

Vì Trần Mục Dương mà lòng rất ảo não, thế nên bữa cơm này cậu ăn ra không mùi vị, ngay cả lúc húp canh cá cũng không biết đã ăn phải bao nhiêu miếng ớt.

Chờ đến lúc nhận ra thì lệ đẫm mật, chỉ có thể liên tục uống nước để cho bớt cay.

“Nếu cậu không ăn được cay thì phải sớm nói chứ, nhà hàng này còn nhiều đồ ăn khác cũng rất ngon.” Jason nhìn mặt cậu tèm lem nước mắt trông rất đáng thương, không đành lòng bảo.

“Không phải đâu, em cũng chẳng biết tại sao hôm nay ăn cay lại bị chảy nước mắt nữa!” Tô Cách dùng giấy ăn lau hết nước mắt.

Cơm nước no say, Tô Cách và Jason chia tay mỗi người một ngả. Từ chỗ này về trường học chỉ cần ngồi một tuyến tàu điện ngầm, Jason vừa lúc phải đi có việc nên không thể đưa cậu về, tự mình lái xe đi trước.

Trong nhà rất ấm áp, khác hẳn với gió trời rét run ở ngoaid, Tô Cách chỉ mặc đúng cái áo khoác caro màu xám, lạnh đến nỗi thở ra khói.

Mùa đông nơi phía Nam chính là như vậy, không cần biết là nhiệt độ hạ xuống bao nhiêu, nhưng lạnh buốt như thấm vào tận xương tủy, làm cho ai cũng cảm nhận được mùa đông chân chính là thế nào.

Môi Tô Cách vừa rồi bởi ăn cay nên sưng đỏ, lúc thổi ra hơi thì hơi tê tê, khó chịu đến nỗi cậu phải “A!” một tiếng.

Một chiếc xe màu trắng lướt qua, cậu nhìn sang, lập tức nhận ra đó là xe của Trần Mục Dương.

Ở đây đυ.ng phải xe của anh cũng là bình thường, dù sao vừa rồi hai người mới chạm mặt ở nhà hàng.

Nhớ tới những mỉa mai ở góc khuất, Tô Cách gào với mông xe: “Trần Mục Dương! Anh là cái đồ chết tiệt!”

Vốn tưởng đối phương sẽ không nghe thấy, nhưng không ngờ xe đỗ xịch lại rồi lùi lùi.

Tô Cách hơi hoảng, nhịn không được rụt cổ lại, xe lóe đèn loé lên vài lần rồi ngưng hẳn.

Cửa sổ được hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Trần Mục Dương.

“Lên xe.” Anh ra lệnh.

Tô Cách ngoan ngoãn mở cửa ngồi ngồi vào, hệ thống sưởi làm cậu thoải mái thở ra.

“Cậu mới nói gì?” Lời này khiến Tô Cách đánh hơi được biến căng.

“Hả?” Âm lượng của ai kia tăng lên.

Tô Cách tựa người lên cửa xe, suy nghĩ xem nếu mình lặp lại câu vừa nãy thì xác suất an toàn là bao nhiêu. Cẩn thận nghĩ ngợi nghĩ ngợi, Trần Mục Dương kêu cậu lên xe là một thuyết âm mưu, khiến cậu không có cửa chạy, chỉ có thể làm con cá bất lực nằm trên thớt.

“Không có…”

“Tôi không nhắc lại đến lần thứ ba.” Xem ra Trần Mục Dương cực kỳ muốn tôi chết cậu sống.

Tô Cách chỉ còn có cách a dua và nịnh hót để bảo toàn tính mạng bé nhỏ.

“Tôi nói là tôi rất thích anh.” Đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi.

Khóe miệng anh giương lên một chút: “Vừa rồi cậu nói tới chín từ.”

Cừ thật! Ngay cả cậu nói cái gì anh cũng nghe lọt, rõ ràng là đang đào hố chờ mồi, mà còn buồn cười hơn là Tô Cách tự rơi vào hố mà không cần ai đẩy.

“Được rồi! Chín từ: tôi con mẹ nó rất thích anh!” Nói rồi, cậu quay ra viết lên cửa sổ nhờ hơi nước, nhưng đếm rồi lại phát hiện ra thiếu từ, sắp tèo đến nơi rồi…

“Mà tại sao tôi lại phải nói với anh, tôi còn chưa tìm anh tính sổ mấy câu anh mỉa tôi ở nhà hàng, anh còn dám so đo nữa! Đồ quỷ hẹp hòi!” Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cậu học được mấy chiêu xấu này.

“Tôi mỉa cậu cái gì?”

“Anh bảo tôi với đàn anh có quan hệ bất chính!”

“Tôi nói vậy sao?”

Cậu nghĩ nghĩ, mặc kệ anh có hay không, dù sao cũng chẳng có chứng cứ, liền cắn răng khẳng định: “Có!”

“Ồ, vậy cậu có hay không?”

“Có cái gì?”

“Quan hệ bất chính.”

“Đùa gì vậy, tôi là loại người đó sao? Dù sao anh cũng chẳng tin tôi đâu, ngay từ đầu anh đã coi tôi là cái loại người kia rồi.”

“Tôi tin.”

“Gì cơ?”

Sắc mặt anh mất tự nhiên, im bặt. Tô Cách cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, chẳng lẽ ý anh là anh tin cậu và Jason không có loại quan hệ kia.

Không biết gì sao, trong lòng Tô Cách như được rót mật, bao nhiêu phẫn nộ ban nãy đều hóa ngọt.

Trần Mục Dương chạy tới trường nghệ thuật Z.

“Tới rồi, xuống đi.”

“Cảm ơn anh.” Tô Cách ngốc nghếch nói cảm ơn, mở cửa xuống xe.

“Tô Cách.”

“Ừ.”

“Tôi không phải sinh viên trường nghệ thuật Z.”

“Ồ.” Cậu đã đoán được từ lâu.

“Trường tôi cách đây một con đường.”

Nói rồi, Trần Mục Dương đánh vô lăng chạy đi để lại mình Tô Cách đứng ngốc trong gió. Cách trường nghệ thuật Z một con đường, đó không phải là Z đại nổi tiếng cả nước sao? Sinh viên Z đại đều là một đám người siêu ngầu tỏa sáng, một trời một vực với đám choai choai sinh viên nghệ thuật. Vì vậy, dù chỉ cách nhau một đoạn thì người hai trường chẳng bao giờ liên quan đến nhau.