Từ Diễn Thành Thật

Chương 17

“Hi, Trần Mục Dương, thật trùng hợp, anh cũng ở đây sao?”

Trần Mục Dương ngẩng đầu lên nhìn một Tô Cách ngây ngô cười, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Cậu sờ gáy, chỉ vào ly cafe của anh: “Cafe của anh chắc là nguội rồi, hay đổi ly khác đi?”

“Phục vụ!” Cậu gọi: “Cho tôi hai ly cafe!”

Phục vụ nhìn Trần Mục Dương, thấy anh không ngăn cản, đành bắt đầu pha cafe.

“Tôi chẳng bao giờ gặp anh trên trường, toàn là gặp ở ngoài.” Tô Cách nhìn anh, tìm chủ đề nói linh tinh.

Trần Mục Dương đưa tay lật sách, vẫn là không đáp.

Tô Cách ngượng ngùng lấy tay chống đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cây cối bên ngoài bị gió thổi đung đưa làm Tô Cách cảm khái trong này thật là ấm, cho dù có phải ngồi đối diện khối băng Trần Mục Dương thì vẫn tốt hơn hẳn ngoài trời.

Cafe được đưa tới, Tô Cách xếp một ly qua anh, còn mình đổ thật nhiều sữa với đường vào ly còn lại, lấy thìa khuấy khuấy.

“Người ta thường nói cafe là tác nhân gây ra chứng mất ngủ, nhưng có phải do nó đâu, mà do nặng tâm sự mới lấy cafe làm cớ để che lấp cõi lòng thôi.” Tô Cách nhìn chất lỏng màu nâu toả khói trong ly trắng, nói như thể tự nhủ.

Trần Mục Dương đột nhiên khép sách, nâng ly cafe Tô Cách để trước mặt, khẽ nhấp một ngụm: “Nếu cậu cảm thấy cafe khiến cậu không ngủ được, cậu có thể lựa chọn không uống.”

Ngón tay cậu vuốt ve tay cầm của ly: “Trần Mục Dương, vì sao anh lại thích con trai?”

“Vì sao tôi không thể thích con trai?”

“Bởi vì, thích người cùng giới không phải sẽ bị coi biếи ŧɦái à?”

“Cậu nghĩ thích con trai là biếи ŧɦái?”

“Không hề!” Tô Cách lập tức lắc đầu: “Nhưng nếu yêu đàn ông thì sẽ là đồ không bình thường trong mắt người khác, bọn họ sẽ không công nhận, thậm chí còn phỉ nhổ…”

Trần Mục Dương lại uống một ngụm, nói: “Cậu có thể chọn không uống cafe, cũng có thể chọn không nghe người ngoài dị luận. Cuộc sống là của chính cậu, không tới phiên kẻ khác thay cậu khoa tay múa chân.”

Tô Cách nhìn anh, đột nhiên nảy ra cảm giác hiểu hết, hai mắt sáng lên: “Tôi nghĩ mình không nên uống ly cafe này, thế anh trả tiền nha!”

Ê có liên quan không?

Triển Dương gọi Tô Cách báo tin “Ái tình” bị hoãn, đợi vài tuần mới làm tiếp.

Trừ lần đó, cậu không nhận được nhiều lịch trình, vẫn là dựa theo nhịp sống bình thường, nên không yêu cầu công ty sắp xếp người đại diện.

Triển Dương là một công ty mới thành lập, dưới trướng chưa có mấy diễn viên, hầu hết là những người đã tham gia “Ái tình” nên mọi người đều coi nhau như bạn bè, chưa từng coi là công ty quản lý.

Đạo diễn cũng là anh trai hơn hai mươi tuổi, bình thường hay cùng mọi người nghịch ầm ĩ, chưa từng làm cao.

Bảo cây rụng tiền của công ty hiện tại chỉ có mình Trần Mục Dương cũng đúng. Cơ mà anh thường xuyên “thần long kiến thủ bất kién vĩ” [1], thường ngày phải gọi tới n cuộc mới nghe. Cũng may hôm nào có lịch trình thì anh vẫn có mặt đúng giờ, mới tránh được thảm kịch không ai thèm hợp tác nữa.

Một tuần sau, Tô Cách được mạng Khốc Ưu mời làm người dẫn chương trình đặc biệt cho chương trình âm nhạc của họ. Đây là lần đầu tiên cậu làm MC, cũng là lần đầu tiên tách khỏi Trần Mục Dương hoạt động solo.

Nhớ đến trợ lý lần trước, Tô Cách nói công ty không cần xếp trợ lý đi theo. Dù sao ở Khốc Ưu cũng có phòng trang điểm, đến đó nhờ thợ trang điểm của người ta giúp mình mông má một tẹo là được.

Lần đầu tiên solo, Tô Cách khó tránh khỏi có chút rụt rè.

Vừa mới đi vào, cậu liền đυ.ng được người quen, là… Đại Hữu.

Đại Hữu còn xinh đẹp, quyến rũ hơn. Tô Cách có điểm nghĩ không thông, một người con trai sao mặc đồ còn đẹp hơn con gái vậy?

Đại Hữu thấy cậu, gật gật đầu coi như chào rồi nhanh chân đi mất, hình như đương rất vội.

Tô Cách không quan tâm, theo nhân viên công tác vào gian quay hình.

Bố cục sắp xếp không khác nhiều so với gian lần trước phỏng vấn, chẳng qua không có hai cái ghế sopha thôi.

“Jason! Đây là MC đặc biệt của hôm nay, Tô Cách!” Staff giới thiệu cậu với một gã đang mải mê nghịch điện thoại.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười vươn tay: “Xin chào, tôi là MC của ‘Âm nhạc với Khốc Ưu’.”

“Chào anh, em là Tô Cách!” Cậu bắt tay Jason.

Jason và Đại Hữu có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau, ngoại hình Đại Hữu cực kỳ… xinh đẹp… Tô Cách chỉ có thể dùng một từ này để hình dung, bởi vì rất khó tìm được khí chất đàn ông trên người y.

Còn Jason lại đại diện cho sự khỏe khoắn, nhanh nhẹn của phái nam, hắn rất cao, da dẻ rám nắng, lúc cười còn để lộ hai má lúm cùng răng nanh.

Jason trông có vẻ là một cậu trai hay xấu hổ, Tô Cách ngồi bên cạnh, hắn chẳng thể chăm chăm chơi điện thoại nữa, mà cũng không biết kiếm chuyện để nói.

Tô Cách thì không phải type người hoạt ngôn, hai người xem như mắt to trừng mắt nhỏ.

Jason ngây người nửa ngày mới tìm được câu hỏi: “Cậu vẫn là sinh viên à?”