Từ Diễn Thành Thật

Chương 11

Tô Cách nhìn tấm danh thϊếp đáng thương nằm trên mặt đất, nhịn không được lải nhải: “Sao anh lại có thể tùy tiện ném đi như rác thế chứ, như thế không tốt đâu…”

Trần Mục Dương ngồi vào xe, cậu liền leo lên theo.

Rồi thuận miệng hỏi: “Bây giờ đi đâu thế?”

“Cậu nói xem?”

Tô Cách nghĩ: “Thế ăn cơm đã, tôi còn chưa bỏ cái gì vào bụng, tôi mời khách!”

Rồi cậu lập tức nhớ tới tình trạng thảm thương của ví tiền, lỡ không trả nổi thì phiền lắm, vì vậy liền bổ sung: “Đương nhiên nếu anh muốn từ chối thì tôi không phiền đâu.”

“Sao cậu còn chưa đi chết nhỉ? Tôi cũng sẽ không cản trở.” Trần Mục Dương tà tà liếc cậu.

Cậu ha hả hai tiếng, làm bộ chưa từng nghe thấy.

Cuối cùng anh vẫn đáp ứng yêu cầu của cậu, Trần Mục Dương lái xe về khu phố ăn vặt phía sau trường đại học.

“Tôi bảo này, ở khu này có một nhà bán bò viên ngon lắm!” Thật ra là món rẻ nhất cùng ngon nhất đó!

Trần Mục Dương theo Tô Cách xuống xe, hai bên đường con phố này đều có cửa hàng san sát, không ngừng tỏa đủ mùi hương dầu mỡ cùng âm thanh nhốn nháo.

Giữa ngã tư có một quán ăn với bàn ghế vuông vuông be bé, đông đúc học sinh túm tụm ngồi ăn cái gì đó.

Tô Cách mua thịt viên, bảo Trần Mục Dương đi chiếm chỗ ngồi.

Ăn kiểu này chính là ai đến trước thì ngồi trước, ăn xong thì ném bát nhựa lên bàn, trông vô cùng bừa bộn.

Trần Mục Dương khoanh tay đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đen tới doạ người.

“Trần Mục Dương!” Tô Cách ở đằng xa gọi to tên anh.

Anh ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp tới nỗi cho dù có ở khoảng cách khá xa vẫn khiến Tô Cách hơi ngẩn người.

“Anh có thích ăn rau cần không?

Trần Mục Dương nheo mắt, Tô Cách liền hiểu ý, quay đầu nói với ông chủ: “Một bát không rau thơm không rau cần, cảm ơn!”

Sau đó, cậu gọi thêm: “Ông chủ, cho cháu thêm nhiều rong biển và tôm nhé!”

“Được được!” Ông chủ vô cùng hào sảng đáp ứng.

Còn ở bên này, Trần Mục Dương đứng bên cạnh một cặp đôi, bởi vì chỗ ngồi của họ trông tương đối sạch sẽ. Trong đầu anh sẵn một ý nghĩ rằng chờ họ ăn xong rồi chiếm chỗ, cơ mà người ta mới ngồi xuống, chưa kịp tình nồng ý mật thì đã bị ánh mắt lạnh thấu tim của ai kia nhìn chằm chằm, mà cô gái kia còn cố làm như vô tình nhìn anh mấy lần, bỏ rơi bạn trai mình.

Hành động này khiến người bạn trai chịu không nổi, đến khi cô bạn gái lén lút nhìn Trần Mục Dương đến lần thứ năm liền dứt khoát lôi người đứng dậy, kéo đi: “Thôi… để anh dẫn em đi ăn món em thích!”

Tô Cách vất vả mãi mới bưng về được hai bát bò viên, đi tới bên Trần Mục Dương rồi ngồi xuống đối diện.

Cậu rất vừa lòng với chỗ ngồi mà anh chọn: “Sao anh có thể chiếm được chỗ sạch sẽ thế, y hệt trúng xổ số ý!”

Trần Mục Dương thấy Tô Cách khen mình liền cảm thấy thỏa mãn, không khỏi nhếch môi cười.

Thịt viên quán này rất mỡ, Trần Mục Dương cắn một miếng liền để nguyên đó.

“Tô Cách?”

“Hở?”

“Là một diễn viên, tôi nghĩ mình không cần nhắc nhở cậu phải ăn theo chế độ dinh dưỡng lành mạnh chứ nhỉ?”

“… Ừm…” Tô Cách nhìn bát thịt viên trước mắt, cho nên cậu đã không bỏ thêm ớt mà…

Thấy Tô Cách trưng vẻ mặt không biết mình làm sai cái gì, Trần Mục Dương liền nói.

“Ăn xong về chạy hai vòng đi.”

“… Hả?!”

————

Tám giờ tối, Tô Cách đúng giờ canh trước máy tính, hồi hộp xoa xoa tay.

Trong ký túc xá, chỉ có Dương Dương không biết đang nói chuyện với mà lọc cọc lọc đánh chữ.

Dương Dương biết Tô Cách là diễn viên chính của bộ phim ra mắt vào tối nay, nhưng làm ra vẻ không quan tâm: “Cậu hồi hộp cái gì chứ! Ai không biết lại tưởng cậu sắp đi đẻ đó!”

“Đây là phim đầu tay mà, với tớ nó chính là rất tuyệt vời!” Tô Cách không để bụng những lời Dương Dương nói, vẫn là chăm chú nhìn chằm chằm màn hình.

Đúng tám giờ, trang chủ mạng Khốc Ưu đăng tải phim điện ảnh “Ái tình”, poster của Tô Cách và Trần Mục Dương còn được đặt ngay trên trang đầu.

Tô Cách nhìn poster có mặt mình, trông hài hước hơn người thật, đúng là có chút không hợp… Nhìn sang poster của Trần Mục Dương cũng hơi kỳ cục, nhưng ít ra đẹp hơn cậu rất nhiều.

Nhìn qua lượt người xem, đã nhiều hơn một trăm người, hơn nữa còn không ngừng tăng lên.

Tiếp tục mở ô bình luận, thật sự là bùng nổ mà, bắt đầu từ lúc Lâm Lạc lảo đảo ngã trên màn ảnh, mọi người lập tức oanh tạc.

Thật ra motif xưa không thể xưa hơn được nữa, tiểu thụ ngốc hiền ngay từ đầu đã bị tiểu công lạnh lùng cướp mất cô gái mình thích, liền nghĩ cách trả thù hắn ta. Sau khi tìm ra được nhược điểm liền tấn công, cuối cùng nói cho cô gái mình từng thích rằng ai mới là người xứng đáng. Cho nên từ kẻ thù trở thành bạn tốt, rồi bất tri bất giác thích tiểu công, vì thế dưới sự kích động thiếu suy nghĩ, tiểu thụ say rượu chạy đi thổ lộ và bị tiểu công bá đạo cướp mất nụ hôn đầu.