Từ Diễn Thành Thật

Chương 4

“Xin chào, cho hỏi bạn có phải là Tô Cách không?”

“Vâng.”

“Tôi là đại diện của đoàn làm phim ‘Chỉ cần yêu’, xin chúc mừng bạn đã trúng tuyển vai diễn Lâm Lạc. Xin hỏi bây giờ bạn có rảnh để đến công ty thương thảo chi tiết không?”

“… Dạ… có…”

Đối phương đọc địa chỉ như một cái máy, Tô Cách ngu ngơ vâng dạ như trên mây.

Chờ điện thoại tút tút hồi lâu, cậu mới ngớ người ra, mình vừa… trúng được vai diễn đầu tiên trong sự nghiệp?

Thu dọn sách vở gọn ghẽ, Tô Cách vội vàng chạy tới công ty kia.

Công ty không lớn, ngoài cửa có một tấm biển với mấy chữ to đùng: “Công ty văn hóa điện ảnh và truyền hình Triển Dương”. Vào bên trong, diện tích chỉ khoảng một trăm mét vuông, mấy cái bàn làm việc, gần như không có chỗ dư thừa.

Một người đàn ông mập mạp ra khỏi văn phòng, Tô Cách liền nhận ra đó là đạo diễn lần trước.

Đạo diễn nhìn thấy cậu, cười tủm tỉm vẫy tay: “Tô Cách, cậu tới rồi!”

Y hình như rất thích cười, lúc nào cười rộ lên là hai mắt sẽ biến thành hai khe hở khiến người đối diện cảm giác vô cùng thân thiết. Cậu thoáng thả lỏng, chủ động tới trước mặt y: “Chào anh, đạo diễn!”

Y mở cửa sau lưng mình để Tô Cách đi vào, nói: “Cậu đến rất đúng lúc, mọi người cũng vừa tập hợp đông đủ.”

Tô Cách bước chân vào trong, hóa ra là một gian phòng họp.

Người đầu tiên cậu nhìn thấy là một chàng trai ngồi vị trí gần cửa, tóc ngắn đen như mực, mặc áo sơmi trắng cùng quần dài đơn giản, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua bên này mấy giây liền chuyển sang nơi khác.

Thật sự vô cùng đẹp trai~~

Tô Cách nhịn không được âm thầm cảm khái trong lòng.

“Mau ngồi đi!” Đạo diễn chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh anh, ý bảo cậu mau ngồi.

Tô Cách cảm thấy mình thực sự thua kém anh cả một đoạn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi cạnh, còn bonus thêm một nụ cười tự cho là vô cùng thân thiện, ngây ngô bắn qua anh.

Thanh niên kia không thèm nhìn khiến Tô Cách có chút xấu hổ.

Đạo diễn ngồi đối diện hai người: “Được rồi, hiện tại các thành viên của đoàn đã tề tựu đông đủ, mọi người trước tiên tự giới thiệu bản thân nào!”

Y chỉ thanh niên ngồi cạnh Tô Cách: “Đây là Trần Mục Dương, người sẽ đảm nhiệm vai chính Đổng Dật Thần.”

Anh ta thủ vai Đổng Dật Thần ư?! Trong lòng Tô Cách hơi sợ hãi than thở.

Trần Mục Dương bây giờ mới chịu mở miệng: “Chào mọi người”. Rõ ràng là thái độ chào cho có, ấy thế mà ai cũng nhiệt liệt vỗ tay, đúng là sức mạnh của khuôn mặt a…

Đạo diễn tiếp tục chỉ Tô Cách: “Đây là Tô Cách, thủ vai Lâm Lạc.”, mọi người lại tiếp tục hân hoan vỗ tay khiến cậu hơi ngượng, mặt đỏ ửng sờ ót nói: “Cảm ơn mọi người.”

Trần Mục Dương ở bên cạnh, nhỏ giọng cười nhạo một tiếng đủ để Tô Cách nghe được: “Ngốc.”

Tô Cách lập tức quay qua… cơ mà mắt anh vẫn đăm đăm nhìn phía trước, dường như chưa từng nói gì làm cậu không khỏi hoài nghi có phải mình nghe lầm không.

Tiếp theo, đạo diễn tiếp tục giới thiệu từng diễn viên đóng chung, nhân viên đoàn làm phim một lượt.

Tô Cách mắc chứng mù nhận mặt nhẹ, nếu người ta không có diện mạo quá đặc biệt hoặc đặc điểm cá nhân nổi bật thì trong mắt cậu ai cũng giống ai. Chính vì vậy, đảo qua đảo lại một vòng, người duy nhất để Tô Cách nhớ kỹ chỉ có mình Trần Mục Dương.

“Với bộ phim điện ảnh của chúng ta, tôi đã lên kế hoạch quay trước một phiên bản dài khoảng ba mươi phút để đăng lên các trang mạng chuyên về video để khảo sát phản ứng của người xem. Nếu có hiệu ứng tốt thì sẽ đẩy thành phim truyền hình phát sóng theo quý trên internet TV, xa hơn nữa là phim điện ảnh, nói không chừng còn là màn ảnh rộng!” Đạo diễn vô cùng hùng hồn vẽ ra một viễn cảnh tương lai vô cùng tốt đẹp.

Tô Cách lật giở kịch bản, có hơi lo lắng.

Cậu dù sao chỉ vừa mới tiếp xúc với diễn xuất được một thời gian, tuy đạo diễn nói cứ diễn theo bản sắc cá nhân nhưng cậu vẫn là sợ mình không gánh nổi vai diễn này.

Huống chi đề tài đặc thù, đối tượng đóng chung còn là một chàng trai diện mạo vô cùng đẹp trai nữa…

Tô Cách không thể phủ nhận thời điểm nhìn thấy Trần Mục Dương thì thật sự cậu hơi hơi rung động.

Tô Cách nhịn không được tò mò, vì sao anh lại tham gia diễn xuất trong bộ phim với thể loại nhạy cảm này?

Câu hỏi này vẫn đu bám cậu cho đến thời điểm khởi quay.

Nhưng Trần Mục Dương ngoại trừ thời điểm nhập mình vào nhân vật thì luôn luôn lạnh như băng. Trên thực tế, vai diễn Đổng Dật Thần của anh cũng mang tính cách lãnh đạm, đối với sự quấn quít, tấn công dồn dập của Lâm Lạc vẫn luôn mang trạng thái xa cách.

Bởi vậy, cơ hội tiếp xúc của hai người ở ngoài đời thực cũng không nhiều.

Đạo diễn nói cảnh hôn, cũng chính là màn tỏ tình cuối cùng rồi mang phim đi biên tập, chỉ sợ hụt cơ hội này thì Tô Cách sẽ không còn cơ hội thắc mắc với Trần Mục Dương nữa.

Cậu hạ quyết tâm không thèm để ý đến ánh mắt của mấy cô nàng xung quanh, một mạch chạy tới chỗ Trần Mục Dương. Đối với sườn mặt điển trai, cẩn thận mở lời: “Trần Mục Dương này, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Vốn nghĩ anh sẽ không thèm đáp, nhưng không ngờ anh lại hỏi ngược: “Cái gì?”

“Là…” Tô Cách thật sự cảm thấy nói chuyện với Trần Mục Dương còn căng thẳng hơn cả đi thi: “Anh đẹp trai thế này, vì sao phải đi đóng phim đề tài đồng tính?”

“Cậu kỳ thị đồng tính?”

“Không không!” Cậu vội vàng phủ nhận: “Nếu tôi kỳ thị thì đi đóng phim này làm gì? Tôi chỉ… có chút tò mò…”

“Rất đơn giản.” Anh quay mặt qua, nhìn thẳng Tô Cách, khóe miệng đột nhiên giương lên thành một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Tô Cách thấy anh cười, hóa ra trên thế giới này thực sự có người cười rộ lên sẽ khiến không gian bừng sáng.

“Tôi là gay.”