Kỳ Duyên Của Cố Niệm

Chương 1: Chúng ta chia tay đi

Dù đã vào đầu mùa hè, nhưng ở phía Nam, thời tiết vẫn nóng nực và oi ả không thể chịu nổi. Vào buổi tối, không có chút gió mát nào để làm giảm bớt cái nóng, những làn sóng nhiệt đổ về khiến nhiều nhân viên văn phòng vừa rời khỏi tòa nhà làm việc ngay lập tức lộ vẻ mệt mỏi.

Đối với một thành phố quốc tế hoá mà nói, thời điểm này thường là lúc nhộn nhịp nhất trong ngày, đặc biệt là vào ngày thứ sáu tại khu vực CBD. Các tòa nhà văn phòng nhanh chóng vắng bóng một nửa, người ta hoặc vội vã về nhà, mắt dán chặt vào các trạm tàu điện ngầm và xe buýt, hoặc vì không phải làm thêm giờ nên tụ tập nhau đi ăn tối.

Cố Niệm liếc qua đồng hồ, nhận thấy thời gian đã gần đến giờ hẹn, cô không thay đồ mà trực tiếp trong bộ đồng phục công sở đi thẳng đến điểm hẹn.

Từ đây đến nơi cô muốn đến, nếu không bị kẹt xe sẽ mất khoảng nửa giờ. Nhưng giờ này đừng nói là kẹt xe, mà ngay cả việc bắt được xe cũng là một vấn đề.

Công việc của Cố Niệm khá đặc thù, công ty quy định nhân viên khi đi làm phải tự lái xe hoặc đi taxi. Chi phí taxi có thể được hoàn trả, nhưng không được phép sử dụng phương tiện công cộng như xe buýt hoặc tàu điện ngầm. Vì vậy, dù đi tàu điện có thể nhanh hơn, Cố Niệm vẫn phải kiên nhẫn chờ xe và chậm rãi di chuyển.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng lúc đúng tám giờ, nhưng đã muộn hơn nửa giờ so với thời gian hẹn với Ung Lẫm. Cố Niệm khẽ nhếch mép, nhanh chóng bước vào nhà hàng.

Nhà hàng nằm sâu trong một khu vườn riêng của một khách sạn, không yêu cầu chi tiêu tối thiểu nhưng chỉ mở cửa cho các thành viên với tiêu chuẩn rất khắt khe. Người bình thường khó có thể tìm đến đây, ngay cả khi tìm thấy cũng không thể vào được.

Sau khi báo tên, nhân viên nhanh chóng dẫn cô vào một phòng riêng.

Ngoài cửa sổ từ sàn đến trần là cảnh xanh mướt của tre, tươi tốt và sum suê. Ban ngày nhìn ra ngoài có cảm giác như đang ở giữa một biển tre, nhưng bây giờ trời đã tối, đèn l*иg dọc theo con đường nhỏ sáng lên, ánh sáng nhấp nháy, mờ ảo.

Giữa khu phố nhộn nhịp, một khu vườn riêng rộng lớn như thế này có giá trị không thể tưởng tượng nổi.

Người đã ngồi cạnh cửa sổ, đang chăm chú xem tài liệu. Tư thế ngồi của anh giống như cây thông xanh và tre xanh, rất dễ chịu. Phần dưới cơ thể bị bàn chắn khuất, nhưng có thể tưởng tượng bộ vest được cắt may chỉnh tề và chất liệu tốt, chắc chắn tôn lên vóc dáng đẹp của anh.

Khi thấy Cố Niệm bước vào, trên mặt Ung Lẫm hiện lên một nụ cười nhẹ.

“Đến rồi, ngồi đi.”

Câu nói đơn giản thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai người.

Cố Niệm đi tới,đặt túi xách sang một bên rồi ngồi xuống.

“Trên đường kẹt xe, anh đợi lâu chưa?”

Ung Lẫm: “Cũng không lâu, anh đang xem tài liệu. Em muốn ăn gì?”

Cố Niệm nghĩ một lát rồi đáp: “Cá tuyết chiên đi, hôm nay đứng suốt cả ngày, em sắp đói chết rồi!”

Cô có vẻ ngoài hơi cổ điển, da trắng mịn màng và xinh đẹp, đôi mắt long lanh nước, mỗi khi cười đều mang theo vẻ e thẹn và tình cảm.

Một vẻ đẹp như vậy là món quà của trời, không ai có thể ganh tỵ. Nếu nói chỉ nhờ vào tâm hồn đẹp có thể trở thành người thắng cuộc trong cuộc đời thì hoàn toàn không đúng. Ít nhất, ngoại hình không thể quá tầm thường.

Ngoại hình của Cố Niệm là một điểm cộng, ngay cả những người như Ung Lẫm, không phải kiểu sống buông thả, cũng không ngoại lệ. Lần đầu tiên gặp Cố Niệm tại cửa hàng MJ, anh đã cảm thấy thiện cảm. Sau vài lần tiếp xúc, hai người xác định mối quan hệ yêu đương. Anh đẹp trai, cô xinh đẹp, lại cùng độ tuổi, quả thực là một cặp trời sinh.

Nhưng sau khi nói xong câu đó, nét mặt của Cố Niệm hơi thay đổi.

Do thói quen, khi ở một mình với Ung Lẫm, cô thường vô thức sử dụng giọng điệu có phần nũng nịu – nhưng điều này không phù hợp với chuyện cô muốn nói hôm nay, dễ gây hiểu lầm.

Cố Niệm âm thầm nhắc nhở bản thân, điều chỉnh lại giọng điệu: “Anh đã gọi món chưa? Cùng gọi nhé?”

Nhà hàng này là nơi họ thường đến, không cần xem menu nữa. Khi vào, nhân viên không giới thiệu món mới nên có thể hôm nay không có món mới.

Ung Lẫm gập tài liệu lại, không để ý đến sự thay đổi trong giọng điệu của cô: “Như em.”

Anh ấn nút gọi món trên bàn, rất nhanh, một nhân viên đến ghi lại đơn hàng rồi lặng lẽ rời đi.

“Lúc đầu anh định nhân dịp cuối tuần đưa em đi nghỉ ngơi bên sông hai ngày, nhưng thấy em mệt quá, ăn xong tối nay thì về sớm nhé, sáng mai chúng ta lại xuất phát.” Môi Ung Lẫm hơi mỏng, nhưng khi đôi môi mỏng đó nhếch lên một chút, ánh mắt ấm áp, nhìn chăm chú vào ai đó và nói những lời dịu dàng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể không cảm động.

Bàn tay của Cố Niệm được anh nắm nhẹ, sự ấm áp và sức mạnh cũng truyền qua.

Nếu là bình thường, Cố Niệm đã tự nhiên nép vào lòng bạn trai, đùa giỡn làm nũng. Nhưng hôm nay cô không làm vậy, hơi chần chừ một chút rồi rút tay lại.

Ung Lẫm cuối cùng cũng chú ý đến sự khác lạ của Cố Niệm: “Có chuyện gì vậy?”

Cố Niệm quyết tâm ngồi thẳng người lại: "Em có chuyện muốn nói với anh.”

Ung Lẫm nhướn mày, mỉm cười: “Vừa lúc anh cũng có việc muốn nói với em. Em cứ nói trước đi.”

Cố Niệm: “Vậy anh nói trước đi!”

Ung Lẫm không tiếp tục chơi trò đẩy qua đẩy lại, mà nói thẳng: “Cuối tuần tới anh muốn đưa em về nhà gặp bố mẹ anh.”

Cố Niệm ngạc nhiên.

Ung Lẫm thấy cô ngẩn người, nghĩ rằng có lẽ tin này quá bất ngờ đối với cô.

“Chúng ta đã yêu nhau gần một năm rồi, cũng đã đến lúc. Ngày cưới có thể dự định vào giữa năm sau, trước tiên là đính hôn. Mọi việc sẽ do anh sắp xếp, em không cần lo lắng. Còn công việc, công việc hiện tại của em thực ra không có triển vọng gì đặc biệt, vài ngày nữa hãy nghỉ việc đi. Sau khi kết hôn, em có thể an tâm làm vợ anh, hoặc nếu em muốn tiếp tục làm việc, có thể tham gia vào quỹ từ thiện của nhà họ Ung, phụ trách tổ chức đấu giá từ thiện.”

Anh nói rất nhiều, nhưng giọng điệu không hề gây khó chịu, âm thanh trầm ấm, điềm tĩnh và rõ ràng, từng việc từng việc đã được sắp xếp cho tương lai của Cố Niệm.

Cố Niệm cảm thấy nặng lòng, những gì cô định nói từ lâu nay không thể giấu được nữa, cô quyết định thẳng thắn: “Ung Lẫm, chúng ta chia tay đi.”

Lần này đến lượt Ung Lẫm ngẩn ra.

Anh không phải là người kém thông minh, cũng được giáo dục tốt, là một người con trai tốt trong giới nhà giàu, nhưng dù có xuất sắc thế nào, anh cũng không thể đoán trước được Cố Niệm lại nói những lời này.

Không có dấu hiệu nào báo trước.

Ngay sau đó, Ung Lẫm hơi nhíu mày: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Cố Niệm hít một hơi sâu, những lời đã chờ đợi lâu giờ thốt ra khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, cả người bỗng nhiên thấy thoải mái hơn nhiều.

“Em biết. Lúc đầu em định nói chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian nhưng những gì anh vừa nói làm em thay đổi ý định.”

Mày Ung Lẫm càng nhíu sâu hơn: “Em không hài lòng với những gì anh nói sao? Anh đối xử không tốt với em à?”

Cố Niệm lắc đầu: “Không phải, anh đối xử rất tốt với em, Ung Lẫm. Anh có gia thế tốt, không có thói hư tật xấu của những người con nhà giàu, lại còn một lòng đối với em. Nếu em phải tìm đối tượng để kết hôn, có thể em cũng không tìm được ai tốt hơn anh.”

Ung Lẫm: “Vậy em chỉ thích điều kiện của anh thôi sao?”

Cố Niệm: “Điều kiện tất nhiên là quan trọng, nếu em xấu xí, liệu anh có thích em từ đầu không?”

Cô phản bác một cách tự nhiên, ánh mắt linh hoạt khác hẳn với vẻ nghiêm túc lúc trước.

Ung Lẫm không thể phủ nhận rằng ban đầu anh bị thu hút bởi vẻ đẹp cổ điển của cô, sau đó mới dần yêu thích tính cách lạc quan, sống động và đầy sức sống của cô.

Cố Niệm cũng nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của anh, cô nghiêm túc nói: “Nhưng với điều kiện bên ngoài thì chỉ khiến người ta say mê hoặc thích, không thể gọi là yêu. Em không tin rằng anh không biết cảm xúc của em với anh như thế nào, em cũng không thích người khác.”

Sắc mặt Ung Lẫm dịu lại một chút, nhưng vẫn không có nụ cười: “Tiểu Niệm, đừng tuỳ hứng.”

Cố Niệm: “Ung Lẫm, vừa rồi anh nói nhiều như vậy, mà không hỏi một câu ‘em nghĩ sao,’ ‘em thấy thế nào,’ ý kiến của em không quan trọng với anh sao?”

Ung Lẫm: “Em không muốn kết hôn với anh?”

Nhìn kìa, lại như vậy!

Cố Niệm có chút tức giận: “Em muốn kết hôn với anh hay không thì liên quan gì đến việc anh hỏi ý kiến em! Kết hôn là việc của hai người, tất nhiên phải do cả hai cùng quyết định. Anh không hỏi ý kiến em trước mà đã trực tiếp nói về chuyện kết hôn, vậy em có thời gian để suy nghĩ không?”

Ung Lẫm chỉnh lại: “Là đính hôn.”

Cố Niệm: “Có gì khác nhau? Đính hôn cũng là chuyện mà mình anh có thể quyết định sao? Hơn nữa, sau khi kết hôn, em cũng sẽ không từ chức, em có kế hoạch nghề nghiệp của riêng mình, em không muốn thay đổi nghề.”

Ung Lẫm mím môi, giống như Cố Niệm đang tức giận, anh cũng cố gắng giao tiếp với một đứa trẻ ngang bướng không hiểu chuyện: “Công việc hiện tại của em,sau khi kết hôn không phù hợp để tiếp tục làm.”

Cố Niệm: “Em không ăn cắp không ăn trộm, làm việc kiếm tiền một cách hợp pháp, tại sao lại không phù hợp?”

Ung Lẫm kéo cà vạt, vết nhăn giữa trán càng rõ hơn: “Tiểu Niệm, đừng tuỳ hứng. Em tự nghĩ đi, nếu chưa kết hôn còn có thể chấp nhận, nhưng sau khi kết hôn, nếu con dâu nhà Ung vẫn tiếp tục làm nhân viên ở cửa hàng xa xỉ phẩm, chỉ làm cho người ta cười nhạo. Em nghĩ những người quen biết với nhà anh, đối tác làm ăn sẽ nghĩ sao về nhà Ung? Ai cũng có thể tùy tiện đến cửa hàng mua đồ, rồi bắt em phải nở nụ cười?”

Cố Niệm: “Em hiện tại là nhân viên không có nghĩa là tương lai em vẫn chỉ làm nhân viên. Nếu anh có thể cho em thêm thời gian, khi công ty có vị trí nội bộ phù hợp, em sẽ xin chuyển công tác. Nhưng thực ra, anh chỉ cảm thấy rằng phụ nữ của Ung Lẫm không nên lộ diện ngoài xã hội thôi, dù công việc của em kông phải là nhân viên cửa hàng mà là ngành khác, anh cũng sẽ yêu cầu như vậy đúng không?”

Ung Lẫm im lặng, không phủ nhận lời cô.

Cố Niệm cảm thấy thất vọng, sự thất vọng đó càng sâu sắc hơn với thái độ của anh.

“Ung Lẫm, em là một con người, dù em yêu anh, em cũng có cuộc sống của riêng mình. Anh muốn em lệ thuộc vào anh, vậy thì em có khác gì bị người khác bao nuôi đâu?”

Ung Lẫm: “Anh không yêu cầu em ngừng làm việc, chỉ là muốn em thay đổi nơi làm việc. Có được thì phải mất, nhiều phụ nữ mơ ước được gia nhập nhà họ Ung, còn em thì dễ dàng có được những điều đó. Em chỉ nghĩ đến việc nhận mà không bao giờ nghĩ đến việc cho đi sao?”

Giọng điệu của anh rất bình thản, không có sự chế nhạo, nhưng Cố Niệm rõ ràng cảm nhận được chút ít sự mỉa mai từ những lời anh nói.

Cố Niệm: “Em thừa nhận mọi thứ của anh đều rất tốt, khi ở bên anh, em cũng được hưởng lợi không ít. Nhưng điều đó không mâu thuẫn với sự độc lập của em. Nhà anh có tiền, có quan hệ, đó là những gì anh được thừa hưởng. Em không thể khiến anh phá sản chỉ để chứng minh lòng chân thành của mình, có phải không? Điều kiện bên ngoài của anh thu hút em, nhưng điều khiến em yêu anh thực sự là tính cách nghiêm túc và khiêm tốn của anh. Chẳng lẽ em sẽ yêu một người như Sài Hướng Dương chỉ vì anh ta có tiền?”

Cố Niệm: “Tình yêu và hôn nhân là chuyện của hai người, không phải ai có được gì thì phải trả giá cái đó. Đổi lại với em, nếu như để anh kết hôn rồi sống theo yêu cầu của em, liệu anh có đồng ý không?”

Ung Lẫm xoa xoa trán, dường như không muốn tiếp tục tranh cãi: “Đàn ông và phụ nữ vốn dĩ khác nhau. Có nhiều phụ nữ sẵn sàng làm như vậy, tại sao em không học theo họ, cứ phải thể hiện cá tính của mình trong vấn đề này?”

Cố Niệm: “Họ làm vậy là lựa chọn của họ. Mỗi người có lựa chọn riêng, có người sẵn sàng nhượng bộ vì tình yêu, có người muốn tiếp tục sự nghiệp. Em không phán xét người khác, mong anh cũng đừng so sánh em với họ.”

Ung Lẫm: “Vậy em muốn thế nào?”

Ánh mắt anh hiện rõ sự bực bội.

Ung Lẫm không hiểu, ngoài kia có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được gia nhập nhà họ Ung. Nếu sau khi kết hôn, họ phải từ bỏ sự nghiệp, toàn tâm toàn ý làm phu nhân nhà họ Ung, họ chắc chắn sẽ không có ý kiến. Mẹ anh khi xưa cũng là một ngôi sao có tiếng trong giới giải trí, sau khi kết hôn với bố anh, bà lập tức rút lui khỏi làng giải trí, không bao giờ trở lại, hơn mười năm đã đảm nhận vai trò của một người vợ hiền, mẹ tốt.

Tại sao với Cố Niệm lại không thể thực hiện được?

Ung Lẫm cảm thấy Cố Niệm thực sự quá cứng đầu.

Gia nhập nhà giàu, sống trong nhung lụa, không phải cúi đầu hạ thấp bản thân như trước, làm một bà chủ ít phải lo lắng, như mẹ anh mỗi mùa đi Paris xem trình diễn thời trang, các thương hiệu xa xỉ lớn tự đến tận nơi để bà chọn lựa những món đồ mới nhất. Trang phục của bà còn là những mẫu giới hạn hoặc cao cấp mà người khác không thể mua được, nhiều phụ nữ thèm muốn đến đỏ mắt.

“Em muốn thế nào?” Ung Lẫm cố gắng kiềm chế sự sốt ruột trong lòng, hỏi lại một lần nữa.

Anh nghĩ Cố Niệm chỉ đang làm bộ để thể hiện mình có vị trí đặc biệt trong lòng anh, nhưng Ung Lẫm không muốn nuông chiều cô như vậy, như thế chỉ làm cho cô trở nên càng ngày càng kiêu ngạo hơn.

Mặc dù Ung Lẫm không nói ra những suy nghĩ trong lòng, nhưng hai người đã yêu nhau gần một năm, Cố Niệm vẫn có phần hiểu rõ về anh.

Khi yêu nhau, mọi thứ đều ngọt ngào, tình cảm hòa quyện với nhau, lúc nào cũng cảm thấy hài lòng. Nhưng khi bước vào đời sống thường nhật, những mâu thuẫn bắt đầu bộc lộ.

Thực tế, có nhiều phụ nữ cảm thấy việc từ bỏ sự nghiệp để phụ thuộc vào gia đình không có gì quan trọng, đặc biệt là với gia cảnh như nhà họ Ung, điều đó dường như còn là một vinh dự.

Nhưng Cố Niệm không muốn làm như vậy.

Cô cảm thấy mình không sai, và đương nhiên, không thể nói là Ung Lẫm sai. Không ai có nghĩa vụ phải làm trái với ý nguyện của mình để nhượng bộ người khác, chỉ có thể nói rằng giá trị của họ khác nhau.

Cố Niệm: “Chúng ta chia tay đi, Ung Lẫm.”

Kèm theo câu nói đó, vẻ mặt của Ung Lẫm hoàn toàn trở nên lạnh nhạt.

Anh nhìn chằm chằm vào Cố Niệm đang ngồi đối diện mình, một lúc lâu sau, cuối cùng chỉ nói một từ: “Được.”